Nhưng cái giá của phản kháng chính là Ninh gia bị diệt môn, có lẽ Ninh Phong cũng không nghĩ tới người Lục Phiến Môn lại cường thế quả quyết như vậy, một lời không hợp trực tiếp chém giết.
Lúc này Tô Tín lại không có để ý ánh mắt đầy hận ý của Ninh Thanh, hắn chỉ không nghĩ tới trong điển tịch của Ninh gia còn có ẩn chứa bí mật gì đó.
Bởi vì sau khi Tô Tín thu lấy điển tịch đã từng nghiên cứu qua, phía trên chỉ ghi lại một ít đồ vật bề ngoài, hiện tại xem ra không phải như vậy, hiển nhiên Bạch Liên giáo biết một chút gì đó.
Những điển tịch này đặt trong tay Tô Tín cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi, Tô Tín biết rõ trong đó khẳng định còn có bí mật, chỉ có điều chính mình không biết dùng mà thôi, cho dù nó thật sự là chí bảo cũng chẳng khác gì phế vật.
Cho nên Tô Tín cũng không ngại cầm nó ra trao đổi, chỉ có điều trao đổi cái gì, có thể làm Tô Tín động tâm hay không mới là trọng yếu nhất.
Tô Tín trầm ngâm một lát, cười cười nói:
- Ta đồng ý khoản mua bán này, ngươi có thể cho ta cái gì?
Bạch Linh mỉm cười nói:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Tô Tín chỉ vào Ninh Thanh sau lưng Bạch Linh:
- Ta muốn mạng của nàng, ngươi cũng có thể cho ta sao?
Sắc mặt Ninh Thanh biến thành tái nhợt, hiện tại cho dù nàng đơn thuần cũng biết tánh mạng của mình trong mắt hai đại nhân vật như Tô Tín cùng Bạch Linh chẳng khác gì một món hàng hóa, giao nàng ra hay không còn phải xem Bạch Linh cho rằng tầm quan trọng của nàng có sánh bằng những điển tịch Ninh gia hay không.
Bạch Linh giống như cười mà không phải cười, nói:
- Đường đường tứ đại thần bộ triều đình, cường giả Địa phủ Sở Giang Vương, chẳng lẽ sợ tiểu nhân vật trả thù hay sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Chưa nói tới sợ, Tô Tín ta đời này đắc tội rất nhiều người, có rất nhiều người muốn giết ta, nếu như ta sợ sẽ không đi tới địa vị ngày hôm nay.
- Chẳng qua ta sợ phiền toái mà thôi, nếu có cơ hội có thể giải quyết người hận ta thấu xương, vì sao ta lại mặc kệ chứ, chờ tương lai gặp phiền toái không ngừng hay sao?
- Đối với người khác là trảm thảo trừ căn chấm dứt hậu hoạn, nhưng đối với ta chỉ giải quyết phiền toái không cần thiết mà thôi.
- Cỏ dại phải nhổ ngay vào lúc nó vừa nảy mầm mới là tốt nhất, nếu không một khi chờ nó phát triển, muốn trừ tận gốc sẽ rất tốn sức.
- Ta là người như thế, có thể sử dụng tám phần lực làm xong chuyện, vì sao phải dùng mười phần khí lực giải quyết?
Bạch Linh sinh ra hứng thú nhìn Tô Tín, Bạch Liên giáo am hiểu nhất mê hoặc lòng người, bởi vậy người Bạch Liên giáo rất giỏi quan sát nhân tâm.
Bạch Linh xem ra, Tô Tín là người rất tự tin, nhưng hắn cũng không phải người có lòng tin bành trướng, tự tin này tới từ thực lực của hắn cho nên hắn mới tự tin như thế.
Đối với Tô Tín, nhiều người hận hắn hơn nữa, nhiều người muốn giết hắn cũng không sao, dù sao hắn sớm muộn gì cũng thanh lý giống như cỏ dại, triệt để trừ tận gốc, chỉ có điều khác nhau ở chỗ dùng nhiều sức hay ít sức nhất mà thôi.
Tô Tín một mực đều rất sợ phiền toái, nếu như có thể dùng tám phần khí lực sẽ đem chuyện cho làm xong, vậy hắn tuyệt đối sẽ không dùng đến thập phần.
Trước mắ Ninh Phỉ bị Bạch Linh mang theo bên người, hơn nữa đổi tên thành Ninh Thanh, tuy Tô Tín không biết có ý gì, nhưng hắn vẫn biết rõ Bạch Linh làm như vậy không phải vì nhàm chán, mà là vì Ninh Thanh sẽ mang lại chỗ tốt cho Bạch Liên giáo.
Thân là người trong Bạch Liên giáo, vô số loại bí pháp tà dị, cho dù Ninh Thanh không có thiên phú mạnh nhưng Tô Tín không biết nàng sẽ biến thành cái gì.
Dù sao chờ tương lai giải quyết nàng sẽ tốn không ít khí lực, không bằng hiện tại giải quyết mới tốt.
Bạch Linh nhưng lại cười cười nói:
- Nếu là lúc trước ta sẽ đáp ứng, nhưng rất đáng tiếc, nàng đã bị ta gieo xuống Thanh Liên chủng, sắp trở thành Thanh Liên sứ của Bạch Liên giáo ta, cho nên ta không thể cho ngươi mạng của nàng.
Bạch Linh xuất ra một đoạn kiếm gãy, thanh kiếm này là một phần ba của thanh đoạn kiếm, Tô Tín liếc mắt nhìn liền nhận ra, đoạn kiếm gãy này chính là một phần còn lại của kiếm gãy Tô Tín đoạt được từ Ninh gia.
- Ta lấy nó đổi lấy điển tịch của ngươi thế nào? Ta cũng không biết thanh kiếm gãy có bao nhiêu tác dụng, nhưng thanh kiếm nguyên vẹn lại sinh ra trong Cửu Trọng Kiếm Các, có lẽ nếu nó có tác dụng lớn hơn nửa thanh kiếm ah?
Tô Tín liếc mắt nhìn chung quanh, thiên hỏa đã sắp thôn phệ không gian chung quanh, chỉ còn lại phạm vi mấy ngàn trượng chung quanh Tô Tín.
Cho nên hắn cũng không hề dong dài, trực tiếp ném điển tịch Ninh gia trong túi giới tử cho Bạch Linh, Bạch Linh cũng ném đoạn kiếm cho Tô Tín.
Sau khi cầm được đoạn kiếm gãy, Tô Tín xác định nó chính là một thể với kiếm gãy mình lấy được trong Ninh gia.
Chỉ có điều làm như vậy rất thú vị.
Lúc trước Thôi Phán Quan nói tổ tiên Ninh gia chỉ mang theo kiếm gãy này ra khỏi Cửu Trọng Kiếm Các, đoạn thân kiếm dưới không rõ tung tích, làm cho hậu nhân có cảm giác kiếm gãy có tác dụng kỳ dị nào đó.
Hiện tại đoạn kiếm gãy còn lại đã xuất hiện, hiển nhiên tác dụng của kiếm gãy còn quan trọng hơn Tô Tín nghĩ, bí mật bên trong không đơn giản như vậy.
Lúc này Tô Tín lại không có để ý ánh mắt đầy hận ý của Ninh Thanh, hắn chỉ không nghĩ tới trong điển tịch của Ninh gia còn có ẩn chứa bí mật gì đó.
Bởi vì sau khi Tô Tín thu lấy điển tịch đã từng nghiên cứu qua, phía trên chỉ ghi lại một ít đồ vật bề ngoài, hiện tại xem ra không phải như vậy, hiển nhiên Bạch Liên giáo biết một chút gì đó.
Những điển tịch này đặt trong tay Tô Tín cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi, Tô Tín biết rõ trong đó khẳng định còn có bí mật, chỉ có điều chính mình không biết dùng mà thôi, cho dù nó thật sự là chí bảo cũng chẳng khác gì phế vật.
Cho nên Tô Tín cũng không ngại cầm nó ra trao đổi, chỉ có điều trao đổi cái gì, có thể làm Tô Tín động tâm hay không mới là trọng yếu nhất.
Tô Tín trầm ngâm một lát, cười cười nói:
- Ta đồng ý khoản mua bán này, ngươi có thể cho ta cái gì?
Bạch Linh mỉm cười nói:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Tô Tín chỉ vào Ninh Thanh sau lưng Bạch Linh:
- Ta muốn mạng của nàng, ngươi cũng có thể cho ta sao?
Sắc mặt Ninh Thanh biến thành tái nhợt, hiện tại cho dù nàng đơn thuần cũng biết tánh mạng của mình trong mắt hai đại nhân vật như Tô Tín cùng Bạch Linh chẳng khác gì một món hàng hóa, giao nàng ra hay không còn phải xem Bạch Linh cho rằng tầm quan trọng của nàng có sánh bằng những điển tịch Ninh gia hay không.
Bạch Linh giống như cười mà không phải cười, nói:
- Đường đường tứ đại thần bộ triều đình, cường giả Địa phủ Sở Giang Vương, chẳng lẽ sợ tiểu nhân vật trả thù hay sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Chưa nói tới sợ, Tô Tín ta đời này đắc tội rất nhiều người, có rất nhiều người muốn giết ta, nếu như ta sợ sẽ không đi tới địa vị ngày hôm nay.
- Chẳng qua ta sợ phiền toái mà thôi, nếu có cơ hội có thể giải quyết người hận ta thấu xương, vì sao ta lại mặc kệ chứ, chờ tương lai gặp phiền toái không ngừng hay sao?
- Đối với người khác là trảm thảo trừ căn chấm dứt hậu hoạn, nhưng đối với ta chỉ giải quyết phiền toái không cần thiết mà thôi.
- Cỏ dại phải nhổ ngay vào lúc nó vừa nảy mầm mới là tốt nhất, nếu không một khi chờ nó phát triển, muốn trừ tận gốc sẽ rất tốn sức.
- Ta là người như thế, có thể sử dụng tám phần lực làm xong chuyện, vì sao phải dùng mười phần khí lực giải quyết?
Bạch Linh sinh ra hứng thú nhìn Tô Tín, Bạch Liên giáo am hiểu nhất mê hoặc lòng người, bởi vậy người Bạch Liên giáo rất giỏi quan sát nhân tâm.
Bạch Linh xem ra, Tô Tín là người rất tự tin, nhưng hắn cũng không phải người có lòng tin bành trướng, tự tin này tới từ thực lực của hắn cho nên hắn mới tự tin như thế.
Đối với Tô Tín, nhiều người hận hắn hơn nữa, nhiều người muốn giết hắn cũng không sao, dù sao hắn sớm muộn gì cũng thanh lý giống như cỏ dại, triệt để trừ tận gốc, chỉ có điều khác nhau ở chỗ dùng nhiều sức hay ít sức nhất mà thôi.
Tô Tín một mực đều rất sợ phiền toái, nếu như có thể dùng tám phần khí lực sẽ đem chuyện cho làm xong, vậy hắn tuyệt đối sẽ không dùng đến thập phần.
Trước mắ Ninh Phỉ bị Bạch Linh mang theo bên người, hơn nữa đổi tên thành Ninh Thanh, tuy Tô Tín không biết có ý gì, nhưng hắn vẫn biết rõ Bạch Linh làm như vậy không phải vì nhàm chán, mà là vì Ninh Thanh sẽ mang lại chỗ tốt cho Bạch Liên giáo.
Thân là người trong Bạch Liên giáo, vô số loại bí pháp tà dị, cho dù Ninh Thanh không có thiên phú mạnh nhưng Tô Tín không biết nàng sẽ biến thành cái gì.
Dù sao chờ tương lai giải quyết nàng sẽ tốn không ít khí lực, không bằng hiện tại giải quyết mới tốt.
Bạch Linh nhưng lại cười cười nói:
- Nếu là lúc trước ta sẽ đáp ứng, nhưng rất đáng tiếc, nàng đã bị ta gieo xuống Thanh Liên chủng, sắp trở thành Thanh Liên sứ của Bạch Liên giáo ta, cho nên ta không thể cho ngươi mạng của nàng.
Bạch Linh xuất ra một đoạn kiếm gãy, thanh kiếm này là một phần ba của thanh đoạn kiếm, Tô Tín liếc mắt nhìn liền nhận ra, đoạn kiếm gãy này chính là một phần còn lại của kiếm gãy Tô Tín đoạt được từ Ninh gia.
- Ta lấy nó đổi lấy điển tịch của ngươi thế nào? Ta cũng không biết thanh kiếm gãy có bao nhiêu tác dụng, nhưng thanh kiếm nguyên vẹn lại sinh ra trong Cửu Trọng Kiếm Các, có lẽ nếu nó có tác dụng lớn hơn nửa thanh kiếm ah?
Tô Tín liếc mắt nhìn chung quanh, thiên hỏa đã sắp thôn phệ không gian chung quanh, chỉ còn lại phạm vi mấy ngàn trượng chung quanh Tô Tín.
Cho nên hắn cũng không hề dong dài, trực tiếp ném điển tịch Ninh gia trong túi giới tử cho Bạch Linh, Bạch Linh cũng ném đoạn kiếm cho Tô Tín.
Sau khi cầm được đoạn kiếm gãy, Tô Tín xác định nó chính là một thể với kiếm gãy mình lấy được trong Ninh gia.
Chỉ có điều làm như vậy rất thú vị.
Lúc trước Thôi Phán Quan nói tổ tiên Ninh gia chỉ mang theo kiếm gãy này ra khỏi Cửu Trọng Kiếm Các, đoạn thân kiếm dưới không rõ tung tích, làm cho hậu nhân có cảm giác kiếm gãy có tác dụng kỳ dị nào đó.
Hiện tại đoạn kiếm gãy còn lại đã xuất hiện, hiển nhiên tác dụng của kiếm gãy còn quan trọng hơn Tô Tín nghĩ, bí mật bên trong không đơn giản như vậy.
Danh sách chương