Cô bước tới:

"Anh xuống lúc nào vậy?"

Chu Từ Thâm nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói khàn khàn:

"Vừa mới đến."

Nguyễn Tinh Vãn  không tin.

Nếu đoán không nhầm, Chu Từ Thâm chắc chắn đã theo cô xuống từ nãy.

Hơn nữa, khi cô rời khỏi phòng bệnh, anh chắc chắn không ngủ.

Cô không có ý định chạy đi.

Nguyễn Tinh Vãn  nói:

"Quay lên đi."

Chu Từ Thâm đáp:

"Không phải bảo muốn đi dạo sao?"

"Không muốn nữa."

"Phụ nữ đều thất thường như vậy à?"

Nguyễn Tinh Vãn: "……"

Cô trừng mắt nhìn anh:

"Anh đi hay không? Nếu không đi, tôi đi trước."

Chu Từ Thâm nhếch môi cười, theo sau cô trở về phòng bệnh.

Trở lại giường,  Nguyễn Tinh Vãn  nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn sáu giờ sáng.

Cô hoàn toàn không thể ngủ được.

Cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đang di di trán, nhẹ nhàng hỏi:

"Anh không ngủ sao?"

Chu Từ Thâm ừ một tiếng:

"Em ngủ đi."

Nguyễn Tinh Vãn  suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp:

"Việc của Tạ Vinh, anh đã xử lý xong chưa, tôi…"

Cô chưa nói xong thì thấy ánh mắt Chu Từ Thâm nhìn về phía cô, trong đó có chút lạnh lẽo.

Nguyễn Tinh Vãn  nói:

"Anh đã hứa với tôi."

"Tôi cũng đã nói sẽ không để em gặp anh ta một mình."

"Vậy thì…"

"Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không định nói cho tôi biết."

Nguyễn Tinh Vãn  giải thích:

"Tôi không phải không định nói, Tạ Vinh chỉ bảo tôi và tiểu Thầm về một chuyến, lúc đó tôi cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ là khi bức tường mở ra, tôi không kịp phản ứng, làm sao mà nói cho anh."

Chu Từ Thâm giọng nói không lạnh không ấm:

"Lý do cũng nhiều nhỉ."

Nguyễn Tinh Vãn  sửa lại:

"Đây không pihải lý do, mà là sự thật."

Chu Từ Thâm dựa lưng vào sofa, đôi chân dài bắt chéo:

"Còn việc gì nữa, nói đi."

Nguyễn Tinh Vãn  liếm môi:

"Anh đều thấy rồi đó."

"Đều viết rõ trên mặt em sao?"

"Đó là… liên quan đến tiểu Thầm."

Chu Từ Thâm chậm rãi nói:

"Em muốn tôi giúp em tra xem, cậu ấy có phải con của Nguyễn Quân không, đúng không?"

Nguyễn Tinh Vãn  gật đầu.

"Họ đã điều tra rồi."

Nguyễn Tinh Vãn  mím môi, Daniel  đã từng thử nghiệm về việc này từ rất lâu trước đó, ngoài họ ra, có lẽ không ai khác quan tâm đến chuyện này.

Cô im lặng một lúc rồi mới nói:

"Tôi không biết họ điều tra như thế nào, nhưng chắc chắn không làm xét nghiệm ADN."

Chu Từ Thâm nói:

"Em muốn làm xét nghiệm ADN?"

Nguyễn Tinh Vãn  đáp:

"Anh cũng biết rồi đó, Nguyễn Quân là kẻ nói dối không chớp mắt, ông ta càng khẳng định tiểu Thầm là con ruột của ông ta, tôi càng không tin, hơn nữa ông ta dường như rất thích dùng chính bản thân mình để xúc phạm và tổn thương tiểu Thầm. Trước đó, Nguyễn Quân vẫn nằm trong tay Lâm Chí An, nên họ không thể làm được xét nghiệm ADN."

"Nếu kết quả xét nghiệm không phải như em nghĩ thì sao?"

"Thì tôi cũng chấp nhận."

Chu Từ Thâm nói:

"Được, tôi sẽ cho người đi điều tra."

Nguyễn Tinh Vãn  nở nụ cười:

"Cảm ơn anh."

Chu Từ Thâm đứng dậy:

"Tôi vẫn thích sự cảm ơn bằng hành động thực tế hơn là lời nói."

Nguyễn Tinh Vãn: "……"

Chương 970

Mười giờ sáng, sau khi Bùi Sam Sam  đến, Chu Từ Thâm mới rời đi.

Trước khi đi, anh nói một cách bình thản:

"Chăm sóc cô ấy cho tốt, đừng để cô ấy ra khỏi bệnh viện nửa bước."

Khi Chu Từ Thâm nói câu này, trên mặt anh không có một chút biểu cảm nào, cảm giác áp lực quá lớn khiến Bùi Sam Sam  phản xạ vô thức gật đầu.

Khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, Bùi Sam Sam  mới thu hồi lại dòng suy nghĩ:

"Anh ta lại làm sao thế, như thể đang canh gác tù nhân vậy."

Nguyễn Tinh Vãn  ngồi trên giường bệnh, cười khô khan hai tiếng:

"Đang dỗi mình đó."

"Giận dỗi gì cơ chứ?"

"Về chuyện hôm qua, không nói cho anh ấy biết, còn gặp riêng Tạ Vinh."

Bùi Sam Sam  lắc đầu:

"Chu tổng đúng là ghen với tất cả đàn ông sao, Trình Vị thì cũng có thể hiểu được,ít nhấy cậu ấy từng công khai theo đuổi cậu, nhưng Tạ Vinh........…"

Nguyễn Tinh Vãn  nói:

"Anh ấy nghĩ Tạ Vinh quá nguy hiểm."

Về việc này, Bùi Sam Sam vẫn đứng về phía Chu Từ Thâm, gật đầu đồng tình:

"Đúng, anh ta quả thật khá nguy hiểm, còn cũng là người đi cùng Ôn Thiển nữa. Mình nghĩ sự lo lắng của Chu tổng không phải là không có lý do, cậu tốt nhất nên tránh gặp riêng anh ta."

"Anh ta không phải người xấu, cũng khác xa Ôn Thiển, chỉ là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi."

Bùi Sam Sam  thở dài:

"Nói đi cũng phải nói lại, lâu rồi không nghe tin tức gì về Ôn Thiển, cô ta thế nào rồi, vụ án Lý Phong đã bắt được hung thủ chưa?"

Nguyễn Tinh Vãn  lắc đầu:

"Không biết nữa, lúc làm biên bản, cảnh sát nói sẽ thông báo cho mình khi bắt được hung thủ, giờ vẫn chưa gọi, có lẽ vẫn chưa có kết quả."

Còn về Ôn Thiển,kể từ lần cuối cùng cô ta gọi cho Nguyễn Tinh Vãn đó, thì không có tin tức gì nữa.

Bùi Sam Sam  lại hỏi:

"Bác sĩ nói sao?"

Nguyễn Tinh Vãn  đáp:

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bảo gần đây áp lực quá lớn, tinh thần căng thẳng, lại chịu kích thích nên mới ngất đi."

"Mình thấy cậu thực sự nên nghỉ ngơi một thời gian, mỗi ngày đều bận rộn như vậy, còn nhiều chuyện phiền phức nữa, áp lực tinh thần chắc chắn cũng lớn."

Nguyễn Tinh Vãn  nhẹ nhàng gật đầu, một lúc sau mới nói:

"Mình muốn đi gặp bác sĩ tâm lý."

Bùi Sam Sam  ngạc nhiên:

"Đến mức này rồi sao?"

Nguyễn Tinh Vãn  cười:

"Cũng không phải vì lý do đó, thực ra mình đã muốn đi từ mấy ngày trước, vừa lúc gần đây đang có thời gian."

"Là vì… chuyện hôm trước cậu bảo mình về căn hộ đó à?"

Nguyễn Tinh Vãn  không phủ nhận, tiếp tục:

"Không biết từ khi nào, mình luôn có cảm giác đứa trẻ vẫn còn sống, mỗi lần đều cảm thấy lần này chắc chắn là thật, không thể sai được, thì thực tế lại cho mình thấy tất cả chỉ là mình đang nghĩ quá nhiều. Mình nghĩ đây có lẽ là vấn đề trong lòng mình."

Bùi Sam Sam  nói:

"Cũng không hẳn, có thể chỉ là quá nhiều sự trùng hợp, mà cậu không phải đã nói, Chu Từ Thâm có chuyện giấu cậu sao, có thể thực sự…"

Nguyễn Tinh Vãn  lắc đầu:

"Anh ấy có việc giấu mình, nhưng là chuyện khác."

Nghe vậy, Bùi Sam Sam  có chút tò mò:

"Chuyện khác? Là chuyện gì?"

"Mình luôn cảm thấy, Daniel  là có người đứng sau, và nếu suy đoán của mình không sai, người đứng sau anh ta chính là William."

Bùi Sam Sam  không khỏi nhíu mày:

" William?"

"Đúng."

Có vẻ như sau khi nghiền ngẫm cái tên này trong đầu, Bùi Sam Sam  mới ngộ ra:

"À, mình nhớ rồi, có phải là người rất phong nhã, lịch thiệp không? Mình nhớ có một cô gái nói, khí chất của ông ấy rất giống Lâm Chí Viễn… không, Lâm Chí An."

Nghe Bùi Sam Sam  nói vậy,  Nguyễn Tinh Vãn  ngẩn ra.

Lúc đó không để ý câu này vì cô chưa nghĩ William có mối liên hệ lớn với Lâm gia, nhưng giờ cô gần như có thể khẳng định người đứng sau Daniel  chính là William.

Hơn nữa, cô cũng luôn suy nghĩ, William rốt cuộc là ai.

Câu nói của Bùi Sam Sam  như một ánh sáng len lói giúp cô nắm bắt được một mảnh ghép.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện