Nguyễn Tinh Vãn  sững sờ, theo bản năng hỏi:

"Tại sao?"

"Lúc đó Chu An An giống như phát điên, nhất quyết tìm em để tính sổ. Thấy tình hình không ổn,chị đã ngăn cô ta lại và mới biết chuyện em mang thai. Đúng lúc đó, Hoài Kiến vừa trở về từ nước ngoài, em và Hoài Kiến rất thân thiết, nên cả Chu An An và chị đều nghĩ rằng đứa bé trong bụng em là............"

Nguyễn Tinh Vãn  bình tĩnh tiếp lời Quý Nhiên  mà không đợi cho Quý Nhiên nói xong:

"Có thể là con của Quý  Hoài Kiến."

Quý Nhiên  gật đầu:

"Lúc đó Chu gia và Quý gia sắp định ngày kết hôn, chị không muốn vì sự cố này mà làm hỏng hôn sự giữa hai nhà, nên mới quyết định như vậy. Bây giờ nói ra những chuyện này, chị không mong em sẽ tha thứ cho chị. Chị chỉ nghĩ rằng cứ mãi trốn tránh như vậy không phải là cách. Thà dứt khoát thừa nhận, dù kết quả có thế nào, đó cũng là điều chị đáng phải gánh chịu."

Ánh mắt Nguyễn Tinh Vãn rơi xuống chiếc xe nôi, giọng nói không bộc lộ cảm xúc gì:

"Lúc đó khi xảy ra chuyện, chị chắc cũng sắp sinh rồi."

Câu nói này như chạm đến nỗi đau của Quý Nhiên, đôi mắt Quý Nhiên lập tức đỏ hoe.

Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng lúc đó, cô thực sự muốn lấy mạng đứa trẻ trong bụng Nguyễn Tinh Vãn.

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn  bỗng cười nhẹ:

"Thật không ngờ, chỉ vì một đứa trẻ mà lại có nhiều người không thể chấp nhận sự tồn tại của nó đến vậy, thậm chí còn tước đi cơ hội để nó được đến với thế giới này."

"Tinh Vãn, chị.................."

Nguyễn Tinh Vãn  thu lại suy nghĩ, nét mặt điềm tĩnh:

"Thôi bỏ đi, xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì, không thay đổi được những gì đã xảy ra, cũng không thay đổi được kết cục đã định sẵn."

Chỉ là cô không ngờ rằng, giữa bao nhiêu chuyện lại có thêm một sự thật như thế này.

Quý Nhiên  lau nước mắt:

"Dù thế nào đi nữa, Quý gia vẫn nợ em một ân tình, sau này nếu em cần gì, cứ việc nói. Dù có phải trả giá bằng tất cả, chị cũng sẽ giúp em."

Nguyễn Tinh Vãn  nói:

"Cô Quý quá lời rồi, tôi có việc gì mà cần chị phải hy sinh tất cả mới làm được đâu."

Nghe cô thay đổi cách xưng hô, Quý Nhiên há miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Vài giây sau, Quý Nhiên  đứng dậy:

"Vậy...chị về trước đây. Nếu có chuyện gì, em có thể tìm chị bất cứ lúc nào."

Nguyễn Tinh Vãn  cũng đứng dậy:

"Tôi tiễn chị ra ngoài."

Khi đến cửa studio, Quý Nhiên  không kìm được mà quay đầu lại:

"Tinh Vãn, chị biết em sẽ không tha thứ cho chị, chị cũng không nói những lời này để bào chữa cho mình, mà chị chỉ cảm thấy... có điều gì đó rất kỳ lạ."

Quý Nhiên  nói:

"Em cũng biết, tính cách của Chu An An rất nóng nảy, hay làm to chuyện. Lúc đó cô ta đột ngột muốn tìm em, chắc hẳn là mới biết chuyện em mang thai. Nếu cô ta biết trước thì không thể đợi đến lúc đó mới hành động. Hơn nữa, hôm đó, Tri Ý cũng có mặt tại hiện trường."

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn  không khỏi nhíu mày.

Quý Nhiên  tiếp tục:

"Chị cũng không biết có phải chị đã nghĩ quá nhiều hay không, nhưng sau này chị phát hiện ra bệnh viện nơi em thường đến để kiểm tra thai kỳ cũng là bệnh viện chị hay đến. Tri Ý đã đi cùng chị vài lần. Chị........... có lẽ chị không nên nói gì khi không có bằng chứng, nhưng chị nghe nói gần đây em đã chuyển vào sống ở Lâm gia, chỉ muốn nhắc em nên cẩn thận một chút. Chị đã quen biết Tri Ý hơn mười năm, nhưng gần đây mới phát hiện ra cô ấy không hề giống như chị vẫn nghĩ."

Nói xong, Quý Nhiên  không nán lại thêm, chỉ gật nhẹ với Nguyễn Tinh Vãn  rồi rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn  nhìn theo bóng lưng Quý Nhiên, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Chương 730

Bùi Sam Sam bước đến bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, nhìn theo hướng cô đang nhìn, nhưng chỉ thấy một con phố đông đúc người qua lại.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt Nguyễn Tinh Vãn:

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn  giật mình, kéo bản thân ra khỏi dòng suy nghĩ, chậm rãi nói:

"Không có gì."

Bùi Sam Sam lại hỏi:

"Vừa rồi đó là ai vậy? Sao mình chưa từng thấy bao giờ? Tìm cậu có chuyện gì thế?"

Nguyễn Tinh Vãn  đáp:

"Đó là... chị gái của Quý  Hoài Kiến, đến tìm mình..."

Những lời sau, Nguyễn Tinh Vãn  không biết phải nói sao.

May mắn là sự chú ý của Bùi Sam Sam dồn hết vào việc người đó là chị gái của Quý  Hoài Kiến, cô ngạc nhiên nói:

"Chị gái của Quý  Hoài Kiến? Không phải chị ấy là tiểu thư nhà giàu sao? Sao nhìn lại tiều tuỵ như vậy, mà cũng chẳng thấy có vệ sĩ hay bảo mẫu gì đi cùng."

Từ sau khi Quý  Hoài Kiến ra đi, Nguyễn Tinh Vãn  không còn quan tâm đến chuyện của Quý gia nữa, nhưng có lẽ gia đình họ cũng đang gặp khó khăn.

Nếu không phải công ty ở nước ngoài vẫn còn phát triển, có lẽ Quý gia đã không thể trụ lại được ở Nam Thành nữa rồi.

Bùi Sam Sam lại nói:

"Đúng rồi, cậu không phải định ra ngoài sao? Nhanh đi đi, muộn nữa là trời tối đấy."

Nguyễn Tinh Vãn  lắc đầu:

"Thôi, không đi nữa."

Cô đã quá quen với những ngày tháng êm đềm gần đây mà quên đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Cho dù vì lý do gì, rất nhiều người đều không muốn đứa con trong bụng cô được sinh ra. Dù là Quý Nhiên, Chu An An, hay Chung Nhàn, thậm chí...

Không có một ai mong muốn đứa bé ấy được sinh ra.

Nếu vậy, trong môi trường như thế, làm sao đứa bé có thể sống sót được?

Nguyễn Tinh Vãn  khẽ thở dài, quay lại văn phòng ngồi lặng lẽ.

Bên ngoài, trời cũng dần tối.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng rung của chuông điện thoại trên bàn kéo cô về với thực tại.

Nhìn số hiện trên màn hình, cảm giác bực bội trong lòng cô lại trào dâng.

Cô không do dự mà tắt điện thoại ngay lập tức, rồi đưa số của gã đàn ông kia vào danh sách đen.

Cùng lúc đó, ở Ý xa xôi, Chu Từ Thâm nghe thấy tiếng cuộc gọi bận từ đầu dây bên kia, gọi lại thì không thể kết nối được nữa.

Chu Từ Thâm: "?"

Anh quay đầu nhìn Lâm Nam, mặt không biểu cảm:

"Đây là cách mà cậu nói sao?"

Lâm Nam cười gượng:

"Chu... Chu tổng, có mất thì mới có được. Gợi lại chuyện cũ khiến phu nhân giận dỗi là điều bình thường, đợi đến khi anh trở về, cô ấy hết giận rồi, ann dỗ dành cô ấy một chút là ổn thôi."

Chu Từ Thâm: "..."

Chu Từ Thâm mím môi, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu.

Lâm Nam vô thức nuốt nước bọt, lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.

Chu Từ Thâm tiện tay ném điện thoại xuống ghế sô pha:

"Ra ngoài đi."

"Vâng."

Lâm Nam như được nhận được ân xá, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Chu Từ Thâm đứng trước cửa sổ lớn, bóp bóp sống mũi, cảm thấy hai bên thái dương đau nhói.

...

Suốt mấy ngày liền, Nguyễn Tinh Vãn  không hề cho Chu Từ Thâm ra khỏi danh sách đen. Cô cũng chặn cả tin nhắn của anh trên WeChat, cuối cùng thì tâm không thấy mắt không phiền, thoải mái hơn biết bao nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện