Chu Từ Thâm thấy cô không động đậy, lời nói sắc bén:

“Chờ tôi đút cho em phải không?.”

Khóe miệng Nguyễn Tinh Vãn giật giật, cô chính là không muốn ăn đồ ăn bố thí này.

"Tôi chợt nhớ tới bản thân vừa mới trúng độc, nên vẫn chưa thể ăn................."

"Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, em chỉ là bị trúng độc nhẹ, khi tỉnh dậy nếu không cảm thấy khó chịu ở đâu thì có thể ăn thức ăn lỏng."

Nói xong, anh mím môi dưới:

"Nếu em đã biết đói, vậy chứng tỏ rằng em không còn khó chịu rồi."

Nguyễn Tinh Vãn nghe anh nói đến việc đi hỏi bác sĩ, lập tức vang lên hồi chuông cảnh tỉnh, vô thức túm lấy tấm ga dưới người:

"Anh đã đi hỏi bác sĩ? bác sĩ đã............... nói gì với anh?"

“Ngoài ngộ độc nhẹ ra, còn có thể là gì nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, cười hai tiếng để che giấu đi sự lúng túng:

“Không, dạ dày của tôi không tốt lắm, còn tưởng bác sĩ muốn tôi nhịn ăn.”

Chu Từ Thâm nhìn cô hai lần, cầm lấy túi bên cạnh, lấy hộp thức ăn ra, sau đó mở ra đặt trước mặt cô:


“Không nghiêm trọng đến như vậy, đồ ăn của em đây.”

Trước đó khi Chu Từ Thâm rời khỏi chỗ này, liền đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ.

Nhưng vì khi Nguyễn Tinh Vãn được đưa tới bênh viện, vẫn luôn là Quý Hoài Kiến ở bên cạnh, nên bác sĩ cho rằng Quý Hoài Kiến mới là chồng cô, là ba của đứa trẻ trong bụng cô.

Cho nên sau đó Chu Từ Thân đi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô, bác sĩ thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cho rằng anh là ông chủ đến hỏi thăm tình trạng của nhân viên.

Nên chỉ nói về tình trạng ngộ độc nhẹ và sức khỏe không có gì đáng lo, hòa toàn không nhắc tới việc riêng tư như mang thai này.

Nhìn hộp thức ăn trước mặt, bụng Nguyễn Tinh Vãn lại réo lên, nhóc con trong bụng chắc hẳn là cũng đói lắm rồi.

Cô không do dự nữa, cầm thìa lên và bắt đầu ăn.

Đợi đến khi cô ăn hết một nửa, chợt phát hiện Chu Từ Thâm không những không rời đi, mà còn ngồi lại trên ghế sô pha, vuốt vuốt điện thoại không biết là đang xem tài liệu gì nữa.

Nguyễn Tinh Vãn: "? "

Cô không cẩn thận bị sặc hai lần.

Chu Từ Thâm nghe thấy động tĩnh thì hơi ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh nói:

"Tôi ở đây ảnh hưởng đến khẩu vị của em rồi sao?"


"Không có............ Chu tổng, muộn như thế này rồi, anh không về nhà sao?."

"Nhà của anh ở đâu?"

Anh tự giễu cợt xong, lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn:

“Ăn xong tôi có chuyện muốn hỏi em.”

Hàm ý muốn bảo cô ăn nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian.

Câu nói đầu tiên của Chu Từ Thâm quá nhỏ, Nguyễn Tinh Vãn thật sự không nghe rõ, nhưng câu nói cuối cùng của anh, lại khiến cho bát cháo thịt vốn đã nhạt lại càng thêm vô vị.

Tại sao anh lại đến hỏi thăm cơ chứ? ngoài tiền nợ ra, chả lẽ cô còn quên điều gì chăng?

Nguyễn Tinh Vãn ủ rũ ăn xong bát cháo, đặt thìa xuống, chậm rãi nói:

“Chu tổng muốn hỏi cái gì?”

“Em li hôn với tôi, rốt cuộc là vì lí do gì?”

".............................."

Đánh c.h.ế.t Nguyễn Tinh Vãn cũng không nghĩ rằng anh không về nhà vào lúc nửa đêm như thế này, lại còn đi mua đồ ăn cho cô, chờ đợi lâu như vậy, điều mà anh muốn hỏi lại là vấn đề này.

Cô há miệng thở dốc, cô vẫn chưa kịp nói, thì anh lại nói thêm:

"Em không cần phải cố tìm thêm cái cớ, tôi đều biết cả rồi."

Nguyễn Tinh Vãn cả người cứng đờ, anh ta biết rồi...............

Đôi mắt đen láy của Chu Từ Thâm nheo lại, giọng nói trầm xuống, từng chữ dường như bị bao bọc bởi băng giá, lạnh lùng lạ thường:

“Nguyễn Tinh Vãn, em muốn kết hôn liền dùng mọi thủ đoạn để kết hôn, muốn ly hôn thì có cách để li hôn. Nhìn tôi bị em lừa dối hết lần này đến lần khác, em có phải cảm thấy rất thành tựu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện