Mặc dù trước đó không lâu Chu Từ Thâm đã kéo Nguyễn Tinh Vãn ra khỏi hậu trường, nhưng hành động này cũng không cản trở được những lợi ích mà Chu Từ Thâm mang lại cho Thư Tư Vi trong giai đoạn này.

Cho dù anh và Nguyễn Tinh Vãn thật sự có quan hệ gì đó với nhau, thì cũng chỉ chứng tỏ anh là một tên đàn ông bắt cá hai tay.

Giờ đến lượt Lâm Nam đặt dấu chấm hỏi:

"Chu tổng muốn khen thưởng Thư Tư Vi lúc nào nhỉ?"

Lâm Tư cau mày:

“Cử đội quan hệ công chúng của Chu thị ra mặt, đến tặng quà cho nhân viên tạp chí của chúng tôi, ra sức đầu tư cho người có biểu hiện tốt nhất trong cuộc trình diễn lần này, chẳng nhẽ không phải là đang trải thảm cho Thư Tư Vi sao? "

"............................."

Lâm Nam im lặng hồi lâu mới dần dần chấp nhận sự thật méo mó này, anh ta bất lực hỏi:


"Các anh...................... toàn bộ tạp chí đều nghĩ như vậy sao?"

Để tìm ra đường lui cho Chu tổng, Lâm Nam đã vắt óc nghĩ kế sách, vậy mà lại biến thành may áo cưới cho người khác.

Nếu Chu tổng mà biết những điều này, khả năng là sẽ trực tiếp chôn anh ta xuống lòng đất.

Lâm Tư nghi hoặc hỏi:

" Không phải vậy sao?"

Thấy Lâm Nam không lên tiếng, Lâm Tư lại thở dài:

“Đúng rồi, cho dù người cuối cùng Chu thị quyết định tài trợ là cô Nguyễn, cô ấy khả năng cũng không có cách nào tiếp nhận ý tốt này.”

"Tại sao."

Không biết Chu Từ Thâm đã bước vào từ bao giờ.

Lâm Tư nói:

"Nguyễn Tinh Vãn đã ký lại hợp đồng với tạp chí vào mấy hôm trước trước, đã ký thời hạn mười năm rồi, yêu cầu của hợp đồng cũng có phần..................." Lâm Tư cũng không giải thích rõ ràng, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của tạp chí bọn họ.

Hơn nữa, bản hợp đồng này cũng có thể nói là có những điều khoản ngang ngược, nói ra thì cũng không có gì đáng vinh dự.

Mười năm trong thời gian hợp đồng được ký kết, Nguyễn Tinh Vãn chỉ có thể là nhà thiết kế của châu báu Thành Quang chứ đừng nói đến việc tham gia tuần lễ thời trang, những thiết kế của cô thậm chí Thời Quang còn không được lộ ra.


Nguồn tài trợ của Chu thị với hàm ý là cô ấy có nền tảng và cơ hội phát triển tốt hơn.

Trước mắt châu báu Thành Quang vừa ra mắt thương hiệu riêng của mình và cô ấy là nhà thiết kế của dòng sản phẩm "Mối tình đầu", vậy nên Thành Quang tuyệt đối sẽ không để cô ấy đi.

Hợp đồng này rõ ràng là nhằm mục đích bóp c.h.ế.t tên tuổi và năng lực của cô, đợi sau khi cô không thiết kế ra được tác phẩm nào nữa, Thành Quang có thể tìm những nhà thiết kế khác nổi tiếng hơn, nhưng Nguyễn Tinh Vãn chỉ có thể dừng lại ở đây, không tiến được hơn nữa.

Dù anh ta đã thảo luận với người phụ trách rất lâu, nhưng người phụ trách cho biết Nguyễn Tinh Vãn đã đồng ý.

Những người kinh doanh từ xưa đến nay vốn dĩ là luôn tập trung vào lợi nhuận, mà không có sự linh động cho việc bàn bạc lại.

Chu Từ Thâm thấy anh ta ngập ngừng không nói, hơn nữa NguyễnTinh Vãn còn nói cô đã có tiền trả lại cho anh.

Sắc mặt anh tối sầm, giọng nói có chút lạnh lùng:

“Cô ấy muốn bao nhiêu tiền?”

Lâm Tư không muốn tiết lộ chuyện riêng tư như thế này, nhưng tình huống hiện tại xem ra không phải chuyện ann ta có thể trốn tránh mà có thể không nói.


Lâm Tư nói:

“Nguyễn Tinh Vãn nói chỉ cần đưa trước cho cô ấy hai trăm vạn, phần còn lại................................…”

"Lâm chủ biên! Lâm chủ biên!."

Lúc này, đột nhiên có một nhân viên công tác chạy tới, thở hổn hển nói: "Không ổn rồi, Nguyễn Tinh Vãn nhập viện viện rồi! "

Lâm Tư cau mày, ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, anh chợt nhớ tới Chu Từ Thâm vẫn còn ở đây, tuy nhiên, anh ta chưa kịp mở miệng nói lời chào tạm biệt, Chu Từ Thâm đã quay người sải bước về phía cửa rồi.

Lâm Nam cũng bước theo hai bước rồi lại vội quay lại, nhỏ giọng nói với Lâm Tư:

"Lâm chủ biên, việc Chu thị làm không liên quan gì đến cô Thư Tư Vi. Chu thị làm những việc này là vì............................Tóm lại, tôi vẫn là mong là Lâm chủ biên khi nào có thời gian thì hãy làm sáng tỏ chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện