Bùi Sam Sam lo lắng cầm lấy chiếc cốc trên bàn, rót một chút nước ấm rồi vội vàng đi qua.

Sau khi nôn xong, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, yếu ớt dựa vào tường.

“Tinh Tinh, uống chút nước ấm đi.”

Nguyễn Tinh Vãn sau khi nôn xong bụng trống rỗng, uống chút nước vào liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lâm Tư lúc này mới nhanh chóng đi tới:

“Tôi đã nhờ người liên lạc với người mẫu rồi, nhanh nhất phải hai mươi phút mới có mặt, trang điểm nữa thì cũng cần ít nhất nửa tiếng đồng hồ…”

Nói cách khác, Nguyễn Tinh Vãn bất kể thế nào cũng phải lên trình diễn thêm một lần nữa.

Lâm Tư nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Tinh Vãn, nhíu mày hỏi:

“Cô Nguyễn, cô không khỏe sao?”

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

“Không sao, tôi vẫn có thể chịu được.”

Chuyện tới mức này, Lâm Tư cũng không còn cách nào khác, đành phải nói:

“Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tôi sẽ bảo bọn họ mau chóng tới.”

Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp trả lời, sau lưng đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng của đàn ông:

"Kiên trì cái gì vậy?"

Lâm Tư quay người lại, nhìn thấy chính là Chu Từ Thâm, ấn vào thái dương nói:

"Chu tổng, chỗ chúng tôi xảy ra chút chuyện, chúng tôi đã sắp xếp ổn rồi."


Van xin anh đừng vì chút vấn đề này mà đánh giá Thành Quang.

Chu Từ Thâm nghe vậy, ánh mắt chuyển sang người Nguyễn Tinh Vãn:

“Không khỏe ở chỗ nào, tôi sẽ gọi bác sĩ tới.”

Nguyễn Tinh Vãn cố gắng mở miệng:

“Ha ha, tôi chỉ là làm ra vẻ thôi.”

Chu Từ Thâm: "....................."

Bùi Sam Sam: "........................."

Lâm Tư: "......................."

Chu Từ Thâm dường như không muốn bỏ qua cho cô như vậy, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, kéo cô sang phòng nghỉ ngơi bên cạnh.

Lâm Tư kinh ngạc:

"Tình huống gì thế này?" Nụ cười của Bùi Sam Sam cứng ngắc:

“Chính là như thế đó................... có chút vướng mắc tình cảm.”

Trong phòng khách, Nguyễn Tinh Vãn dùng sức rút tay ra:

“Chu tổng yên tâm, tiền mà tôi nợ anh, lát nữa sau khi kết thúc chương trình tôi sẽ trả lại anh, không chậm trễ dù chỉ một phút." Vì vậy anh cũng không cần trong thời gian buổi trình diễn đặc biệt chạy tới hậu trường nhắc nhở cô.

Tại sao trước đây là không phát hiện ra tên đàn ông khốn nạn này lại tính toán chi li tới vậy nhỉ.

Đã thoả thuận là một tháng rồi, mà anh lại nóng lòng tới thúc giục cô.


"Tôi không phải là........................"

Chu Từ Thâm dừng lại một chút, hơi cau mày.

"Em lấy đâu ra tiền chứ?"

"Nói tóm lại, tôi không trộm không cướp cũng không lừa đảo. Tôi tự kiếm bằng chính khả năng của mình."

Thấy cô tự tin như vậy, Chu Từ Thâm bắt đầu khó chịu, cười nhạo:

"Em có năng lực kiếm tiền như vậy, sao lúc đầu còn ép tôi cưới em?"

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, một lúc sau mới nói:

“Thực xin lỗi.”

Thấy sắc mặt cô tái nhợt hơn cả ban nãy, Chu Từ Thâm khó chịu:

"Rốt cuộc là không khỏe ở chỗ nào?"

“Không có gì cả.”

Nguyễn Tinh Vãn hời hợt trả lời:

“Có lẽ là vì tôi chưa từng đi catwalk nên hơi căng thẳng, lúc căng thẳng thì thường buồn nôn, nôn xong rồi sẽ ổn thôi."

Cô nói rồi lại khẳng định:

"Có điều Chu tổng yên tâm, vấn đề này sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi trả tiền cho anh."

Chu Từ Thâm trực tiếp không để ý tới câu phía sau của cô:

"Ai bảo em lên sân khấu."

"Gần đến giờ trình diễn thì người mẫu xảy ra chút chuyện phải đi viện, tôi đành phải đảm nhiệm."

"Việc bọn họ thiếu người mẫu liên quan gì tới em, em chỉ là một nhà thiết kế mà thôi."

Nguyễn Tinh Vãn giật giật khóe miệng:

"Đúng vậy, tôi chỉ là một nhà thiết kế, cũng không phải Chu tổng, có thể tự cao tự đại làm ra những việc không hợp tình người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện