Bây giờ ông ta mới nhận ra rằng việc trực tiếp tìm Chu Từ Thâm đòi tiền dễ hơn nhiều so với việc tìm Nguyễn Tinh Vãn, vẫn là người giàu hào phóng, vừa ra tay liền là 50 vạn.

Chu Từ Thâm liếc mắt nhìn đám người đang chờ đợi xung quanh:

"Lần này lại muốn bao nhiêu?"

Nguyễn Quân duỗi một ngón tay ra:

“Hì hì, không nhiều lắm, một trăm vạn thôi.”

Chu Từ cười lên một tiếng, đứng lên nói:

“Ông cho rằng tôi đang làm từ thiện sao?”

“Con rể, một trăm vạn này con không thiệt thòi đâu.”


Nguyễn Quân cũng đứng lên, đến gần anh nói nhỏ:

“Khi Tiểu Vãn nhà chúng ta bị bán vào Hoàng Hôn cũng là con số này, bọn họ rất hào phóng, một chút cũng không mặc cả. Nếu sau đó không phải con đưa người đi, thì khoản tiền đó đã vào túi ta rồi, bây giờ mới tìm con để thu hồi chút lãi, cũng không tính là quá đáng nhỉ."

Sắc mặt Chu Từ Thâm nhanh chóng trở nên lạnh lùng:

"Cút."

"Con rể, dù sao ta cũng biết hiện tại con cùng tiểu Vãn nhà ta đã li hôn, nó xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người muốn nó, nếu chút tiền này mà con cũng không đưa cho ta, vậy ta liền đi xin người khác, con đừng hối hận là được. "

Chu Từ Thâm dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc nhìn ông ta, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân như toát ra một luồng khí lạnh.

Khi Lâm Nam tưởng rằng anh sắp nổi giận, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Đưa ông ta hai trăm vạn."

Nghe vậy, trên mặt của Nguyễn Quân lập tức nở nụ cười, đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Chu Từ Thâm,vô cùng vui mừng nói:

"Con rể ngoan, thế này mới đúng chứ."

Chu Từ Thâm gạt tay ông ra, cảnh cáo từng chữ:

“Chỗ tiền này ông giữ cho cẩn thận vào, nếu còn dám lợi dụng Nguyễn Tinh Vãn lần nữa, tôi cho ông có mạng lấy tiền, không có mạng mà tiêu tiền đâu."


Nụ cười của Nguyễn Quân cứng lại trong chốc lát, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu:

“Con yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ cầm tiền chạy tới một nơi thật xa, tuyệt đối không làm phiền các con.”

Chu Từ Thâm thậm chí không thèm nhìn ông ta lấy một cái, quay người bước lên chiếc Rolls-Royce đậu bên đường.

Lâm Nam xử lý xong việc của Nguyễn Quân, anh ta vừa mới đặt m.ô.n.g lên xe, còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, sau lưng đã vang lên một thanh âm lạnh thấu xương:

"Việc tôi bảo cậu tìm Trần Kiêu điều tra sao rồi?"

Lâm Nam vội vàng nói:

“Quản lý Trần nói, khi đó bà chủ đến tìm anh ta nói trong nhà xảy ra chút việc gấp cần dùng tiền, anh ta thấy tác phẩm của bà chủ rất có hồn,cũng không muốn chôn giấu đi tài năng này nên đã đưa ra thỉnh cầu với anh, nhưng bị anh từ chối rồi. Anh còn nặng nề chỉ trích cách nghĩ của bà chủ, còn nói: 'Cơ hội này chỉ dành cho những người thực sự có ước mơ thiết kế, chứ không phải những người coi cuộc thi này là cơ hội kinh doanh và muốn kiếm lợi nhuận từ nó.'"

"...................................."

Lâm Nam hoàn toàn không nhận ra lời nói của anh ta có tính sát thương lớn tới mức nào, chỉ sợ Chu Từ Thâm cho rằng anh ta không nỗ lực làm việc, qua quýt với việc mà Chu Từ Thâm giao cho, rõ ràng anh là một trợ lý vô cùng tận tâm tận lực cần cù chăm chỉ, làm sao có thể nhận được loại nghi ngờ này chứ.


Lâm Nam nói tiếp:

“Quản lý Trần nói bà chủ sau khi nghe được điều này đã rất đau lòng, nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm liền rời đi. Không lâu sau, bà chủ liền bị bán vào Hoàng Hôn. Sau khi quản lí Trần nghe được chuyện, liền nhận ra chuyện này có thể là liên quan đến chuyện trong nhà mà trước đó bà chủ nhắc tới. Sau đó quản lí Trần đến Hoàng Hôn điều tra mới phát hiện, thì ra bà chủ là bị chủ cho vay nặng lãi của ba cô ấy bán vào Hoàng Hôn. Có điều........................"

Lâm Nam dừng một chút rồi nói:

"Tôi đã đến Hoàng Hôn điều tra rồi. Có người nói, hôm bà chủ bị bán vào đó, có nhìn thấy Nguyễn Quân xuất hiện, vậy rất có thể ông ta đang hợp tác với bọn cho vay nặng lãi..."

Chu Từ Thâm nhắm mắt lại, ngắt lời anh ta:

"Đủ rồi."

Vừa rồi Nguyễn Quân tìm anh đòi tiền, nói những lời đó, anh đã đoán ra được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện