Lúc này, giọng của Chung Nhàn từ cầu thang truyền đến:

“Chuyện đã xảy ra ba năm trước rồi, giờ nói lại những chuyện này còn có ý nghĩa gì không.”

Chu An An ra sức gật đầu phụ họa.

Chu Từ Thâm liếc nhìn Chung Nhàn, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười cực kỳ lạnh lùng: “Tôi vốn dĩ là người có thù tất báo, đừng nói là ba năm trước, dù là ba mươi năm trước, tôi cũng sẽ tính toán từng món nợ một cách rõ ràng.”

Chung Nhàn  lại nói: “Vậy con có bằng chứng không?”

Chu Từ Thâm cười khinh bỉ, vài giây sau mới nói: “Được thôi.”

Anh quay người lại ra lệnh:

“Từ giờ trở đi, một khi thấy Chu An An bước ra khỏi cổng Chu gia, bất kể cô ta đi đâu, cũng không cần báo cho tôi, trực tiếp đánh gãy chân cô ta.”

Chu An An mở to mắt không thể tin nổi, cố gắng làm nốt cuộc đấu tranh cuối cùng: “Dì...”

Chu Từ Thâm quay đầu liếc nhìn Chung Nhàn:

“Tôi sẽ đi tìm chứng cứ cho dì, bất kỳ ai có liên quan đến chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua một ai.”

Mặt Chung Nhàn  vẫn giữ nguyên nét mặt, nhưng bàn tay đặt trên lan can cầu thang lại dần siết chặt.

Chu Từ Thâm thu lại ánh mắt, sải bước dài rời đi.

Đợi bóng dáng anh khuất khỏi tầm mắt, Chu lão gia chống gậy ngồi xuống ghế sofa, trầm giọng hỏi:

“An An, con thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào.”

......

Trong chiếc Rolls-Royce đen.

Lâm Nam hỏi: “Chu Tổng, chuyện đã qua ba năm, bên phu nhân Chủ tịch sớm đã xử lý sạch sẽ chứng cứ, có thể sẽ không tìm thấy gì...”

Chu Từ Thâm không mấy ngạc nhiên, chỉ nói:

“Ba năm trước tìm không được, thì tìm chuyện gần đây.”

“Chu Tổng đang nói đến vụ tai nạn xe của phu nhân trước đó sao?”

Chuyện này từ đầu đến cuối, ai cũng thấy rõ là do Chung Nhàn  ra tay, nhưng vấn đề là họ không có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào.

Chu Từ Thâm nói: “Mấy tên tay chân của Chung Nhàn  không thể nào c.h.ế.t hết được, tiếp tục điều tra.”

“Vâng.”

Một lúc sau, Chu Từ Thâm lại nói:

“Theo dõi chặt Chu An An, biết đâu manh mối để lật đổ Chung Nhàn  lại nằm trên người cô ta.”

Lâm Nam thử hỏi: “Vậy nếu tiểu thư An An ra khỏi Chu gia, có thực sự cần phải...”

“Tôi trông giống đang đùa sao?”

Lâm Nam lập tức nghiêm túc: “Vâng.”

Chu Từ Thâm hạ cửa kính xe xuống, bực bội hỏi:

“Trình Vị dạo này qua lại với Nguyễn Tinh Vãn nhiều lắm à?”

Chương 361

“Cái này... Tôi sẽ đi điều tra ngay.”

“Không cần.” Chu Từ Thâm nói, “Đi thẳng đến studio.”

Lâm Nam: “……”

Anh ho một tiếng: “Chu Tổng, bây giờ studio chắc đã đóng cửa rồi.”

Chu Từ Thâm nhíu mày: “Vậy thì đi đến nhà cô ấy.”

“Nếu chúng ta cứ đến đó như vậy, phu nhân chắc chắn sẽ tức giận…”

Khuôn mặt của Chu Từ Thâm vô cùng khó coi:

“Vậy làm thế nào đây.”

Lâm Nam suy nghĩ một chút, rồi nảy ra một ý:

“Chúng ta có thể mượn cớ hỏi xem trang sức đặt phu nhân  làm đã xong chưa.”

“Hỏi gấp quá cô ấy sẽ càng tức giận.”

Vậy xem ra cái cớ này không ổn rồi.

Lâm Nam suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chu Tổng, ngài nhất định phải gặp phu nhân ngay bây giờ sao?”

Chu Từ Thâm nâng mí mắt lên, nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc.

Lâm Nam đành lùi một bước để tiến hai bước:

“Ý tôi là, bây giờ muộn rồi, phu nhân có thể đã nghỉ ngơi, chi bằng ngày mai chúng ta tìm một lý do hợp lý hơn…”

Chu Từ Thâm không nói gì.

Khi Lâm Nam nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy anh nói:

“Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”

Bên kia.

Nguyễn Tinh Vãn vừa vẽ xong bản thiết kế, liền thấy màn hình điện thoại trên bàn nhấp nháy.

Trên đó hiển thị một số điện thoại lạ.

Nguyễn Tinh Vãn xoay cổ một chút, đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại, tiện thể hít thở không khí: “Alo, ai vậy?”

“Là tôi đây.”

“……”

Cô kìm nén ý muốn cúp máy ngay lập tức, bắt đầu giả vờ ngơ ngác:

“Chắc anh gọi nhầm số rồi, tôi không quen…”

“Nguyễn Tinh Vãn, cô dám cúp thử xem?”

Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng sau:

“Thì ra là Chu Tổng à, tôi nhớ không nhầm đây không phải số của anh nhỉ.”

Chu Từ Thâm nói: “Em đã chặn số của tôi rồi, không đổi số thì em có nghe máy không.”

“Ồ.”

Cô sẽ chặn luôn số này ngay khi có cơ hội.

Nguyễn Tinh Vãn ngừng lại một lúc, thấy gã đàn ông đáng ghét đó không nói gì, mới tiếp tục hỏi: “Chu Tổng có việc gì không?”

Đầu dây bên kia, Chu Từ Thâm không hài lòng nói:

“Không có việc gì thì không được gọi cho em à?”

Nguyễn Tinh Vãn “...?”

Câu hỏi này thực sự làm cô khó xử.

Gã đàn ông đáng ghét này lấy đâu ra dũng khí mà cứ chỉ trỏ ra lệnh cho cô suốt ngày, lại còn nghĩ rằng, hắn nói gì cô cũng phải làm theo.

Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc:

“Tôi rất bận, nếu Chu Tổng không có việc gì thì tôi xin phép…”

Chu Từ Thâm nói: “Hôm nay Chu An An có đến tìm em không?”

“Đúng vậy, hơn nữa, tôi còn tát cô ta một cái, Chu Tổng định thay cô ta lấy lại công bằng à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện