346
Lâm Nam nói cụ thể: "Nửa tiếng trước."
Bùi Sam Sam: "......"
Cô đã nói làm sao tên đàn ông chó má này tìm đến tận đây được, hóa ra là gài bẫy cô.
Bùi Sam Sam nhanh chóng suy nghĩ, rồi nói với Trình Vị: "Chu tổng là khách hàng của studio bọn tôi, đến để nhờ Tinh Vãn thiết kế vòng cổ... Trình Vị, cậu quay lại trước đi, mọi người đang chờ, tôi nói chuyện với Chu tổng một chút rồi quay lại."
Nghe vậy, Trình Vị mới yên tâm, gật đầu rồi quay đi.
Sau khi anh ta rời đi, Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: "Gọi điện bảo cô ấy quay lại đây."
Đối mặt với áp lực của chủ nghĩa tư bản, Bùi Sam Sam chỉ đành thỏa hiệp, trước mặt Chu Từ Thâm bấm số của Nguyễn Tinh Vãn, nhỏ giọng nói: "Tinh Vãn, khách hàng mình nói lúc trước đã đến rồi..."
Sau đó, cô lại cười gượng hai tiếng, "Cậu nói có trùng hợp hay không cơ chứ, khách hàng này chính là Chu tổng... À? Cậu đau bụng về nhà rồi à, vậy thì được rồi, thực sự là tiếc quá, mình tin là Chu tổng sẽ hiểu cho cậu..."
Chưa nói xong, điện thoại đã bị giật lấy.
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: "Năm phút nữa phải có mặt trước mặt tôi, nếu không bạn của em đừng hòng về."
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Tên đàn ông chó má này ngoài đe dọa người khác ra còn biết làm gì.
Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn chỉ đành từ từ bước ra khỏi hành lang.
Lúc nãy, khi nghe điện thoại của Bùi Sam Sam, cô chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy một tràng dài trong điện thoại.
Tình hình đã rõ ràng, Chu Từ Thâm từ Studio bên kia tìm tới tận đây, Bùi Sam Sam đang nhắc cô nhanh chóng chạy đi.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tinh Vãn không khỏi nhíu mày, tên khốn này hai hôm nay điên rồi sao.
Cuối cùng, trong vòng năm phút, bốn phút năm chín giây, Nguyễn Tinh Vãn đứng trước mặt Chu Từ Thâm.
Cô kìm nén sự nóng nảy của mình, bình tĩnh nói: "Chu tổng có ý gì."
Chu Từ Thâm không vui: "Em đối xử với khách hàng như vậy sao?"
"......"
Bùi Sam Sam đề nghị: "Chu tổng, anh xem, chúng ta đứng đây nói chuyện không tiện lắm, hay tìm chỗ nào ngồi đi?"
Nếu cảnh này bị Trần Uyển Lộ thấy, chắc chắn cô ta sẽ bịa ra đủ chuyện.
Quan trọng nhất là, mục tiêu hiện tại của cô là ghép đôi Nguyễn Tinh Vãn và Trình Vị, tuyệt đối không thể vì nguyên nhân là Chu Từ Tâm mà để chuyện này hỏng được.
Chu Từ Thâm nhìn Lâm Nam một cái, anh ta liền đi sắp xếp.
Hai phút sau, quản lý khách sạn xuất hiện, đưa họ đến phòng VIP.
Trên đường, Bùi Sam Sam nói nhỏ: "Tinh Vãn, khách hàng đến cửa mà không tiếp là đắc tội với thần tài đấy, tên khốn này cũng không thiếu tiền, cậu cứ ra sức mà chém."
Nguyễn Tinh Vãn dần bình tĩnh lại, nhìn thái độ của Chu Từ Thâm, rõ ràng anh không có ý dễ dàng buông tha cô, lúc này không dễ gì đuổi đi được.
Chương 347
Đến phòng nghỉ, Nguyễn Tinh Vãn mở mục ghi chép trong điện thoại ra: "Chu tổng muốn thiết kế gì? Vòng cổ? Vòng tay? Hay hoa tai? Hoặc thứ khác..."
Chu Từ Thâm thờ ơ nói: "Tùy."
Nguyễn Tinh Vãn nhẫn nhịn, ghi chữ "tùy" vào điện thoại.
Cô tiếp tục hỏi: "Chu tổng muốn phong cách gì?"
"Tùy."
"Vậy Chu tổng..."
"Đều tùy."
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu Chu tổng muốn đùa giỡn tôi, có thể đổi cách khác, không cần lãng phí thời gian vô nghĩa ở chỗ này."
Chu Từ Thâm mím môi: "Xin lỗi, em hỏi lại đi."
"......"
Hỏi lại ông nội anh.
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Tôi không biết đến giờ phút này, Chu tổng còn muốn gì ở tôi, hay là, hay Chu tổng nghĩ việc tôi mất đi một đứa con vẫn chưa đủ khiến anh hài lòng, còn muốn tôi mất luôn công việc mới chịu bỏ qua?"
Chu Từ Thâm không thay đổi sắc mặt, lờ đi câu nói của cô: "Tôi không yêu cầu gì về thiết kế, em thích là được."
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Anh ta có bệnh à!
Chu Từ Thâm đứng lên, trước khi đi để lại một câu: "Nguyễn Tinh Vãn, thứ tôi muốn từ em không phải những thứ em nghĩ, khi nào em bằng lòng muốn cho tôi, em sẽ biết đó là gì."
Sau khi mở cửa ra, Bùi Sam Sam và Lâm Nam đang vểnh tai lên nghe lén lập tức lùi lại hai bước.
Bùi Sam Sam ho khan: "Chu tổng, studio của chúng tôi đang có nhiều đơn đặt hàng, nên chắc là Chu tổng cần chờ một thời gian..."
Chu Từ Thâm ừ một tiếng, không nói gì, quay đi.
Lâm Nam nhanh chóng đi theo.
Khi họ đã đi xa, Bùi Sam Sam vào phòng nghỉ, thấy Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên sô pha đờ đẫn, liền giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: "Tinh Vãn, không sao chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, đi thôi."
Bùi Sam Sam nghe được phần lớn cuộc trò chuyện giữa Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm, không biết nên bình luận gì, liền chuyển chủ đề: "Lúc nãy cậu và Trình Vị nói chuyện thế nào?"
Nguyễn Tinh Vãn ngơ ngác: "Nói chuyện gì?"
"Thì... có chủ đề chung không?"
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ, đột nhiên nói: "Cậu không bình thường."
Khi họ quay lại phòng, mọi người gần như đã ăn xong, đang trò chuyện.
Trần Uyển Lộ thấy vậy, châm chọc: "Quả nhiên là người bận rộn, chờ các cậu bao lâu rồi, ông chủ lớn như Trình Vị người ta còn không bận bằng các cậu."
Bùi Sam Sam chưa kịp đáp lại, Trình Vị liền nói: "Tôi bình thường cũng không bận lắm, việc công ty đều giao cho người khác làm."
Nghe vậy, không đợi Trần Uyển Lộ kịp phản ứng, một cô gái khác bỗng cười ra tiếng.
Không lâu trước đó, Trần Uyển Lộ còn khoe khoang chồng cô ta là quản lý cấp cao của một công ty lớn, bận đến mức không về nhà, nhưng dù là quản lý cấp cao thì như thế nào, nói trắng ra thì không phải làm thuê cho người ta sao, câu nói của Trình Vị vừa khéo đáp trả lại một câu như vậy, nói ai thì ý tứ quá rõ ràng rồi.
Lâm Nam nói cụ thể: "Nửa tiếng trước."
Bùi Sam Sam: "......"
Cô đã nói làm sao tên đàn ông chó má này tìm đến tận đây được, hóa ra là gài bẫy cô.
Bùi Sam Sam nhanh chóng suy nghĩ, rồi nói với Trình Vị: "Chu tổng là khách hàng của studio bọn tôi, đến để nhờ Tinh Vãn thiết kế vòng cổ... Trình Vị, cậu quay lại trước đi, mọi người đang chờ, tôi nói chuyện với Chu tổng một chút rồi quay lại."
Nghe vậy, Trình Vị mới yên tâm, gật đầu rồi quay đi.
Sau khi anh ta rời đi, Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: "Gọi điện bảo cô ấy quay lại đây."
Đối mặt với áp lực của chủ nghĩa tư bản, Bùi Sam Sam chỉ đành thỏa hiệp, trước mặt Chu Từ Thâm bấm số của Nguyễn Tinh Vãn, nhỏ giọng nói: "Tinh Vãn, khách hàng mình nói lúc trước đã đến rồi..."
Sau đó, cô lại cười gượng hai tiếng, "Cậu nói có trùng hợp hay không cơ chứ, khách hàng này chính là Chu tổng... À? Cậu đau bụng về nhà rồi à, vậy thì được rồi, thực sự là tiếc quá, mình tin là Chu tổng sẽ hiểu cho cậu..."
Chưa nói xong, điện thoại đã bị giật lấy.
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói: "Năm phút nữa phải có mặt trước mặt tôi, nếu không bạn của em đừng hòng về."
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Tên đàn ông chó má này ngoài đe dọa người khác ra còn biết làm gì.
Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn chỉ đành từ từ bước ra khỏi hành lang.
Lúc nãy, khi nghe điện thoại của Bùi Sam Sam, cô chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy một tràng dài trong điện thoại.
Tình hình đã rõ ràng, Chu Từ Thâm từ Studio bên kia tìm tới tận đây, Bùi Sam Sam đang nhắc cô nhanh chóng chạy đi.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tinh Vãn không khỏi nhíu mày, tên khốn này hai hôm nay điên rồi sao.
Cuối cùng, trong vòng năm phút, bốn phút năm chín giây, Nguyễn Tinh Vãn đứng trước mặt Chu Từ Thâm.
Cô kìm nén sự nóng nảy của mình, bình tĩnh nói: "Chu tổng có ý gì."
Chu Từ Thâm không vui: "Em đối xử với khách hàng như vậy sao?"
"......"
Bùi Sam Sam đề nghị: "Chu tổng, anh xem, chúng ta đứng đây nói chuyện không tiện lắm, hay tìm chỗ nào ngồi đi?"
Nếu cảnh này bị Trần Uyển Lộ thấy, chắc chắn cô ta sẽ bịa ra đủ chuyện.
Quan trọng nhất là, mục tiêu hiện tại của cô là ghép đôi Nguyễn Tinh Vãn và Trình Vị, tuyệt đối không thể vì nguyên nhân là Chu Từ Tâm mà để chuyện này hỏng được.
Chu Từ Thâm nhìn Lâm Nam một cái, anh ta liền đi sắp xếp.
Hai phút sau, quản lý khách sạn xuất hiện, đưa họ đến phòng VIP.
Trên đường, Bùi Sam Sam nói nhỏ: "Tinh Vãn, khách hàng đến cửa mà không tiếp là đắc tội với thần tài đấy, tên khốn này cũng không thiếu tiền, cậu cứ ra sức mà chém."
Nguyễn Tinh Vãn dần bình tĩnh lại, nhìn thái độ của Chu Từ Thâm, rõ ràng anh không có ý dễ dàng buông tha cô, lúc này không dễ gì đuổi đi được.
Chương 347
Đến phòng nghỉ, Nguyễn Tinh Vãn mở mục ghi chép trong điện thoại ra: "Chu tổng muốn thiết kế gì? Vòng cổ? Vòng tay? Hay hoa tai? Hoặc thứ khác..."
Chu Từ Thâm thờ ơ nói: "Tùy."
Nguyễn Tinh Vãn nhẫn nhịn, ghi chữ "tùy" vào điện thoại.
Cô tiếp tục hỏi: "Chu tổng muốn phong cách gì?"
"Tùy."
"Vậy Chu tổng..."
"Đều tùy."
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu Chu tổng muốn đùa giỡn tôi, có thể đổi cách khác, không cần lãng phí thời gian vô nghĩa ở chỗ này."
Chu Từ Thâm mím môi: "Xin lỗi, em hỏi lại đi."
"......"
Hỏi lại ông nội anh.
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Tôi không biết đến giờ phút này, Chu tổng còn muốn gì ở tôi, hay là, hay Chu tổng nghĩ việc tôi mất đi một đứa con vẫn chưa đủ khiến anh hài lòng, còn muốn tôi mất luôn công việc mới chịu bỏ qua?"
Chu Từ Thâm không thay đổi sắc mặt, lờ đi câu nói của cô: "Tôi không yêu cầu gì về thiết kế, em thích là được."
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Anh ta có bệnh à!
Chu Từ Thâm đứng lên, trước khi đi để lại một câu: "Nguyễn Tinh Vãn, thứ tôi muốn từ em không phải những thứ em nghĩ, khi nào em bằng lòng muốn cho tôi, em sẽ biết đó là gì."
Sau khi mở cửa ra, Bùi Sam Sam và Lâm Nam đang vểnh tai lên nghe lén lập tức lùi lại hai bước.
Bùi Sam Sam ho khan: "Chu tổng, studio của chúng tôi đang có nhiều đơn đặt hàng, nên chắc là Chu tổng cần chờ một thời gian..."
Chu Từ Thâm ừ một tiếng, không nói gì, quay đi.
Lâm Nam nhanh chóng đi theo.
Khi họ đã đi xa, Bùi Sam Sam vào phòng nghỉ, thấy Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên sô pha đờ đẫn, liền giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: "Tinh Vãn, không sao chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, đi thôi."
Bùi Sam Sam nghe được phần lớn cuộc trò chuyện giữa Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm, không biết nên bình luận gì, liền chuyển chủ đề: "Lúc nãy cậu và Trình Vị nói chuyện thế nào?"
Nguyễn Tinh Vãn ngơ ngác: "Nói chuyện gì?"
"Thì... có chủ đề chung không?"
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ, đột nhiên nói: "Cậu không bình thường."
Khi họ quay lại phòng, mọi người gần như đã ăn xong, đang trò chuyện.
Trần Uyển Lộ thấy vậy, châm chọc: "Quả nhiên là người bận rộn, chờ các cậu bao lâu rồi, ông chủ lớn như Trình Vị người ta còn không bận bằng các cậu."
Bùi Sam Sam chưa kịp đáp lại, Trình Vị liền nói: "Tôi bình thường cũng không bận lắm, việc công ty đều giao cho người khác làm."
Nghe vậy, không đợi Trần Uyển Lộ kịp phản ứng, một cô gái khác bỗng cười ra tiếng.
Không lâu trước đó, Trần Uyển Lộ còn khoe khoang chồng cô ta là quản lý cấp cao của một công ty lớn, bận đến mức không về nhà, nhưng dù là quản lý cấp cao thì như thế nào, nói trắng ra thì không phải làm thuê cho người ta sao, câu nói của Trình Vị vừa khéo đáp trả lại một câu như vậy, nói ai thì ý tứ quá rõ ràng rồi.
Danh sách chương