Mặt Chu Từ Thâm căng ra, cô ấy không nói không phải là không cần thiết, mà là không xứng.

Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên nói:

"Sao thế, Chu tổng cảm thấy tôi nói gì sai à?  người như anh, không có chút tôn trọng nào với sự sống, đối xử với con của mình còn lạnh lùng vô tình như vậy, anh muốn tôi cho anh câu trả lời gì? Dù tôi có nói, thì đứa trẻ đó có sống lại được không?"

Chu Từ Thâm nói:

"Tại sao trước đây em không giải thích với tôi."

"Giải thích?"

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy buồn cười

"Chu tổng chẳng phải đã sớm quyết định tôi là người như thế nào rồi sao? Tôi giải thích anh sẽ nghe sao? Có ích gì, chỉ là tự chuốc nhục vào thân mà thôi."

Trong ba năm qua, cô chưa từng giải thích sao? Chỉ là anh không bao giờ quan tâm đ ến điều đó.

Thậm chí còn nghĩ rằng cô đang dùng mưu kế để lừa anh.

Chu Từ Thâm không phủ nhận, yết hầu anh chuyển động lên xuống, một lúc lâu sau mới từ từ buông tay cô ra: 

"Đó là lỗi của tôi."

Lại là câu này, là lỗi của anh.

Tên khốn này nói chuyện luôn tự cao tự đại như vậy.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Không, Chu tổng làm sao có thể sai được, Chu tổng làm gì cũng đúng, Chu tổng luôn luôn đúng......."

Chu Từ Thâm không muốn nghe nữa: "Câm miệng."

"Ờ."

Nguyễn Tinh Vãn chỉnh lại tay áo bị anh làm nhăn:

"Chu tổng hỏi xong chưa? Nếu hỏi xong rồi thì tôi ra ngoài."

Cô vừa định quay người đi, giọng Chu Từ Thâm lại vang lên:

"Quý Hoài Kiến đi Thụy Sĩ rồi."

Nguyễn Tinh Vãn thấy anh thật vô lý, ngẩng đầu hỏi: "Rồi sao?"

Chu Từ Thâm nói từng chữ một: 

"Em đã trả hết nợ ân tình cho anh ta chưa?"

"Chuyện này liên quan gì đến Chu tổng..."

"Vậy khi nào em trả lại nợ ân tình của tôi."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Trả, trả, trả cái đầu nhà anh!

Trước kia đòi cô trả tiền đã đành, giờ lại đòi trả nợ ân tình, tên khốn này còn định hành hạ cô đến bao giờ?

Nhìn vào đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận của cô, Chu Từ Thâm lùi lại một bước, giọng nói dịu đi:

"Tôi không vội, em có thể từ từ trả."

Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt, không thể chịu nổi nữa:

"Chu tổng rốt cuộc muốn gì! Tôi đã nói rồi, nếu anh không muốn buông tha tôi, thì có thể cho tôi một lần đau đớn và dứt khoát!"

"Không thể."

Chu Từ Thâm nói

"Em không biết tôi là một doanh nhân sao? Doanh nhân luôn câu cá lớn, không bao giờ thả hết mồi một lần."

"Vậy xin hỏi, Chu tổng rốt cuộc muốn câu được gì từ tôi?"

Chu Từ Thâm không chút dấu diếm nở nụ cười, đưa tay chỉ vào n.g.ự.c cô.

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Chương 339

Cô theo phản xạ dùng hai tay che chắn cơ thể.

Quả nhiên tên khốn này có ý đồ đen tối!

Nhận ra cô đang nghĩ gì, Chu Từ Thâm cảm thấy thái dương giật giật, ngón tay anh đặt lên mu bàn tay cô, đôi mắt đen cúi xuống, ý tứ rõ ràng:

"Nguyễn Tinh Vãn, thứ này, sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi."

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, đẩy tay anh ra, mặt đầy vẻ chán ghét và kháng cự.

Cô nói: "Có lẽ trước đây tôi chưa nói rõ, giữa tôi và Chu tổng, không còn bất kỳ lý do gì để liên hệ nữa, và tôi cũng không muốn gặp lại Chu tổng. Nếu Chu tổng cảm thấy tôi nợ anh cái gì, muốn tôi trả lại, anh có thể nói ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để..."

"Nguyễn Tinh Vãn, hy vọng em hiểu rằng, không phải chuyện gì cũng do em nói bắt đầu là bắt đầu, nói kết thúc là kết thúc."

"?"

Chu Từ Thâm mở cửa, nhìn ra ngoài một cái rồi thu lại ánh nhìn: 

"Ngày mai tôi sẽ đến gặp em."

Nói xong, không đợi Nguyễn Tinh Vãn trả lời, anh bước đi thẳng.

Khi anh rời đi, ba người đang tụ tập bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, còn cô thì đứng ngây người, dường như vẫn chưa hết bàng hoàng.

Bùi Sam Sam để hai cô gái kia tan ca, sau đó mới đi đến bên Nguyễn Tinh Vãn, nhỏ giọng hỏi:

"Tinh Tinh, vừa rồi mình có nghe nhầm không? Tên khốn đó nói anh ta... ngày mai sẽ quay lại?"

Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên thấy mắt giật giật, quay đầu uể oải nói: 

"Chắc là nghe nhầm rồi."

Tên khốn đó tối nay không biết nổi cơn điên gì, nói mấy lời vô nghĩa xong, cuối cùng lại để lại cho cô một quả b.o.m  như vậy.

Anh ta đúng là một tên khốn mà.

Bùi Sam Sam an ủi: 

"Nhưng cũng không sao, dù sao ngày mai chúng ta cũng không có ở đây, anh ta có đến cũng chỉ gặp cửa đóng thôi."

Nguyễn Tinh Vãn lại chẳng vui vẻ nổi, cô nâng tay lên, nhìn vào mu bàn tay mình, nhíu mày chặt.

Câu nói đó có nghĩa là gì? Chẳng lẽ anh ta lại hèn hạ đến mức dùng tay cô để đe dọa sự nghiệp của cô sao?

Nguyễn Tinh Vãn nghĩ mãi cũng không hiểu.

Càng nghĩ càng tức giận.

Bên cạnh, Bùi Sam Sam lại đang nghĩ đến buổi họp lớp ngày mai.

Thực ra nói là họp lớp, không bằng nói đó là buổi hẹn hò mà cô đã kỳ công chuẩn bị cho Nguyễn Tinh Vãn.

Những nam sinh đến lần này, đa số đều độc thân và chất lượng, tuy không giàu có như tên khốn Chu Từ Thâm, nhưng tính cách và thái độ hơn anh ta cả trăm lần.

Một lúc sau, Bùi Sam Sam kéo tay Nguyễn Tinh Vãn, người vẫn đang ngơ ngẩn: 

"Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi làm tóc, rồi mua vài bộ quần áo, trang điểm thật đẹp nhé."

Nguyễn Tinh Vãn vẫn mơ màng: 

"Trang điểm gì chứ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện