này của Thư Tư Vi mặc dù không cao cấp sang trọng, nhưng dù sao vẫn là một nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, nếu không cô ta đã không mất nhiều công sức lấy lòng bên đó để đổi lấy cơ hội này.

Sở dĩ cô ta phàn nàn về trình độ của đối phương thấp, là vì cô ta đã leo lên được cái cây lớn Chu Từ Thâm, đã có tài nguyên tốt hơn, nhưng nếu những lời này bị lộ ra ngoài, danh tiếng của cô ta trong ngành nhất định sẽ giảm mạnh, ảnh hưởng đem lại không hề nhỏ.

Thư Tư Vi nghiến răng nghiến lợi:

"Nguyễn Tinh Vãn, cô thật ác độc!"

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

"Tôi tưởng cô sớm đã biết điều này rồi chứ, sao vậy, chẳng lẽ tôi ở trong mắt cô vẫn là một bồ tát sống có tấm lòng lương thiện ư?"

"Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Chu tổng lại ghê tởm cô như vậy rồi, loại thủ đoạn sau lưng người khác này của cô thật nham hiểm, đáng đời cô bị vứt bỏ."

Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:

“Tôi cần nhắc nhở cô một câu, người dùng thủ đoạn sau lưng trước là cô chứ không phải tôi, tôi chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi. Còn nữa, đừng có tiếp tục đụng chạm đến tôi, cô cũng biết tôi có năng lực bức hôn Chu Từ Thâm, thì đối phó với cô chẳng có gì đáng ngại."

Sau khi Nguyễn Tinh Vãn nói xong những lời cay nghiệt đó, vừa định xoay người bình tĩnh rời đi, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn lặng im đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không ra là loại biểu cảm gì.

"......................................"


Đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm cong lên mỉa mai, giọng nói lạnh lùng:

"Cô Nguyễn có năng lực như vậy, có cần tôi cho một tràng vỗ tay không?"

Nguyễn Tinh Vãn im lặng: “.................................Không cần thiết.”

Thật là xui xẻo, tại sao mỗi lần cô nói lời cay nghiệt đều bị anh lại bắt gặp chứ?

Thật không dễ dàng mới có thể thoát khỏi định kiến của anh về cô thông qua việc ly hôn, ai biết chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ nặng nề như thế này.

Thôi bỏ đi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao cũng đã ly hôn rồi, cô còn quan tâm làm gì chứ.

"Chu tổng."

Thư Tư Vi đổi sang một loại biểu cảm miễn cưỡng, hốc mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt, cắn môi dưới,. "Tôi không biết vì sao cô Nguyễn lại đến gây sự với tôi, tôi cũng không biết bản thân đã đắc tội gì với cô ấy, nếu cô Nguyễn có ý kiến gì với tôi, có thể nói thẳng,tôi.................................."

Vừa nói, nước mắt cô vừa lăn dài trên má, giả bộ khóc thút thít.

Chu Từ Thâm liếc mắt nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh nhạt. . ngôn tình tổng tài

Nguyễn Tinh Vãn nhìn đôi nam nữ chó má này liền cảm thấy nổi da gà, vừa định rời đi, liền nghe thấy Chu Từ Thâm nói:


“Tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo cô, đừng giở trò gì trước mặt tôi, những tâm cơ đó vừa nhìn liền có thể nhìn ra."

Nghe vậy, tiếng khóc thút thít của Thư Tư Vi liền lập tức ngưng lại, nước mắt đọng lại trên lông mi cũng không dám rơi xuống.

Nguyễn Tinh Vãn suýt nữa thì không nhịn được cười, xem ra Chu Từ Thâm m.á.u lạnh đến tận xương tủy, không cứu nổi rồi.

Dừng lại một chút để kiềm chế tiếng cười của mình xong, Nguyễn Tinh Vãn nhanh như chớp sải bước rời đi. Nhường lại sân khấu cho bọn họ.

Ai mà biết lúc đi ngang qua bên cạnh Chu Từ Thâm, cổ tay lại bị giữ lại, trước khi lên tiếng, anh liếc nhìn Thư Tư Vi:

“Cút ra ngoài.”

Thư Tư Vi cắn chặt môi, đồ đạc trong phòng cũng chưa kịp thu dọn, liền nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.

Sau khi cánh cửa đóng lại, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, thở dài một hơi:

“Những lời tôi vừa nói không có ý nhằm vào anh, tôi chỉ muốn nói …..................."

Mấy người chẳng có ai là tốt cả.

Chu Từ Thâm ngắt lời cô, lạnh lùng nói:

“Em cho tôi vào danh sách đen rồi?”

".........................................."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện