Nhìn thấy cảnh tượng này, Nguyễn Tinh Vãn nặn ra nụ cười cứng ngắc, cô và Chu Từ Thâm cũng không hề có mối hận thù cay đắng nào, bầu không khí lúc kết hôn cũng không được tốt, ly hôn cũng không thể mang theo biểu cảm cả thế giới là thù địch được.

Nghĩ đến điều này, nụ cười trên mặt cô càng nở rộng hơn một chút.

Phấn đấu để trở thành người ly hôn hạnh phúc nhất hôm nay.

Chu Từ Thâm tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân của anh dừng lại một chút, ánh mắt không lạnh không nhạt im lặng nhìn cô.

Không biết đã qua bao lâu, nụ cười mà cô cố gắng duy trì dần dần cứng lại, cúi đầu nhìn thời gian, thấp giọng mắng một câu:

“Tên đàn ông khốn nạn này, ly hôn còn đến muộn, tổng thống quốc gia còn không bận bằng anh."

Thái dương Chu Từ Thâm giật giật, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi chân dài bước tới.

Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy tiếng bước chân liền quay người, khi nhìn thấy anh, đôi mắt cô liền sáng lên:


"Chu tổng, anh đến rồi."

Chu Từ Thâm lạnh lùng ừ một tiếng, lại hỏi:

"Đợi lâu rồi sao?"

"Không lâu không lâu, anh bận trăm công nghìn việc vẫn có thể dành chút thời gian rảnh tới ly hôn với tôi, tôi rất cảm động. Chút chờ đợi này có đáng là gì?"

Nhìn sắc mặt cô vô cùng tự nhiên, Chu Từ Thâm cười nhạt.

Cô không đi diễn kịch quả là nhân tài không được trọng dụng.

Ngồi trước cửa sổ đăng ký ly hôn, Chu Từ Thâm liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn nhanh nhẹn viết chữ, hơi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm bút, đột nhiên mở miệng:

“Nguyễn Tinh Vãn, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, chuyện mang thai rốt cuộc có phải là thật hay không?."

Nguyễn Tinh Vãn dừng một chút, mới ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt nhỏ tươi cười:

“Bản báo cáo khám thai không phải tôi đã đưa anh xem rồi sao?”

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô long lanh lại chói lóa.

Chu Từ Thâm nhất thời không thể phân biệt được nụ cười này mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Giọng nói của anh dần dần lạnh nhạt: “Ba năm trước em cũng đưa cho tôi thứ tương tự, lần đó tôi đã tin em.”

Nét mặt của Nguyễn Tinh Vãn có chút sửng sốt, nụ cười khóe miệng có chút nhạt đi, cũng không phản bác mà chỉ nói:


“Không phải lần nào anh cũng thực hiện biện pháp tránh thai sao?”

Chính vì điều này mà anh không thể chịu đựng được sự lừa dối năm lần bảy lượt của cô.

Ngay cả khi cô đột ngột thay đổi câu chuyện, nói rằng việc mang thai là lừa anh, anh vẫn có thể tha thứ cho cô một lần nữa.

Nhưng cô lại không hề có ý hối lỗi, vẫn tiếp tục phạm sai lầm. Chu Từ Thâm thu tầm nhìn lại, bàn tay lớn của anh lưu loát kí xuống tên mình ở cuối.

Sau khi ra khỏi cục dân chính, Nguyễn Tinh Vãn cẩn thận cất giấy ly hôn, chắp hai tay lại, cười tít mắt nói:

“Chu Từ Thâm, chúc anh ly hôn vui vẻ.”

Chu Từ Thâm nhìn cô mà mặt không chút biểu cảm.

Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

"Chu tổng, để chứng tỏ chúng ta ly hôn trong hòa thuận, thân thiện, lúc này không phải anh cũng nên nói một câu, chúc em ly hôn vui vẻ sao?"

"Em một mình từ từ mà vui vẻ."


Nói xong, anh ta lập tức rời đi, khom người vào chiếc Rolls-Royce đậu phía trước.

Nguyễn Tinh Vãn nhướng mày, từ trong túi lấy ra giấy ly hôn, nghiêm túc nói:

“Nguyễn Tinh Vãn, chúc bạn ly hôn vui vẻ.”

Cho dù trước đây Chu Từ Thâm có bao nhiêu hiểu lầm về cô, và anh nghĩ cô có bao nhiêu tính toán khi ly hôn, giờ đây cuối cùng cũng đã hoàn thành thủ tục.

Thời gian có thể chứng minh, rằng cô chỉ muốn ly hôn đơn thuần mà thôi.

................................

Buổi chiều, Nguyễn Tinh Vãn đến tạp chí Thành Quang.

Cô đến đây để thảo luận với chủ biên Lâm Tư về phần tiếp theo của loạt trang sức "Mối tình đầu", doanh số bán trước của ba mẫu đầu tiên rất tốt, ý định của phía Thành Quang là lợi dụng độ nóng của làn sóng này, để đẩy một số khoản thiết kế khác ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện