Thực tế, đừng bao giờ tin vào lời nói của đàn ông, đặc biệt là Chu Từ Thâm.

Khi mọi chuyện xong xuôi, đồng hồ đã điểm gần 12 giờ đêm.

Chu Từ Thâm hỏi:

"Bây giờ em ngủ được chưa?"

Nguyễn Tinh Vãn đáp khẽ:

"Vẫn chưa thấy buồn ngủ lắm."

Anh nở nụ cười đầy ẩn ý:

"Vậy làm tiếp nhé?"

Cô nhỏ giọng mắng:

"Anh không sợ kiệt sức sao?"

Anh vẫn bình thản:

"Vì có con, chút hy sinh này là đáng giá."

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Tinh Vãn im lặng.

Cô đã uống thuốc hỗ trợ suốt một thời gian dài, hầu như mỗi đêm họ đều cố gắng, nhưng tin vui vẫn chưa đến.

Dù bác sĩ nói chuyện này không thể vội vàng, nhưng lòng cô vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Thấy cô không nói gì, Chu Từ Thâm biết cô đang lo lắng. Anh vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng giọng nói:

"Em có từng nghĩ rằng, chúng ta chưa thành công là vì vẫn chưa đủ cố gắng? Cần làm nhiều hơn nữa, xác suất sẽ cao hơn."

Nguyễn Tinh Vãn lườm anh, xoay người tắt đèn:

"Ngủ đi!"

Thời gian quả thật đã muộn, cộng thêm vận động vừa rồi tiêu tốn nhiều sức, nên chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ đã nhanh chóng kéo đến.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, cô đã nghe tiếng anh gọi.

Nguyễn Tinh Vãn trở mình, rúc đầu vào n.g.ự.c anh, lẩm bẩm:

"Em muốn ngủ thêm chút nữa."

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng xoa đầu cô:

"Đã 2 rưỡi rồi."

Cô vẫn không động đậy, chỉ phát ra tiếng thở nhè nhẹ như đã ngủ tiếp.

Khoảng 30 giây sau, cô bất ngờ ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở:

"Anh nói mấy giờ cơ?"

"Hai rưỡi" anh kéo cô lại:

"Nếu em buồn ngủ, để Lâm Nam đi cũng được."

Nguyễn Tinh Vãn vừa xuống giường, vừa tìm quần áo:

"Không cần, em đi được rồi."

Khi đang loay hoay tìm đồ lót, một bàn tay đã đưa đến trước mặt cô.

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Cô cầm lấy, nhanh chóng mặc vào.

Lúc họ ra khỏi nhà, Chu Từ Thâm đưa cho cô một chiếc áo khoác.

Từ nhà đến sân bay bình thường mất khoảng 40 phút.

Giữa đêm vắng, đường đi rất thông thoáng, họ đến nơi vào khoảng hơn 3 giờ.

Trên đường, Nguyễn Tinh Vãn đã ngủ thêm được một giấc.

Khi xe dừng lại, cô ngáp dài, gọi cho Bùi Sam Sam:

"Sam Sam, cậu ra chưa?"

Bùi Sam Sam đáp:

"Mình vừa lấy hành lý xong, sẽ ra ngay."

"Được, tụi mình đợi ở bãi xe."

Sam Sam trêu:

"Tụi mình? Đừng nói là Chu tổng cũng đến đón mình nhé?"

Nguyễn Tinh Vãn bật cười:

"Anh ấy nói không yên tâm để mình lái xe giữa đêm, nên đi theo."

"Thật là vinh dự, Chu tổng đích thân đón mình. Đợi chút nhé, mình ra liền!"

"Từ từ thôi, không phải vội."

Cúp máy, Chu Từ Thâm hạ cửa kính xe, thản nhiên hỏi:

"Anh nhớ Sam Sam mới đi mấy ngày, sao lại về sớm vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Cậu ấy nói không hợp với bên đó, với lại nhớ nhà."

Anh nhướn mày nhìn cô:

"Em tin thật sao?"

Nguyễn Tinh Vãn nghiêng đầu:

"Ý anh là gì?"

"Nghe nói cô ấy với Daniel cùng đi xem triển lãm ảnh, rồi cả đêm không về."

Nguyễn Tinh Vãn:

"..."

"?"

Cô bật cười:

"Nên ý anh là, cậu ấy về sớm là để trốn tránh Daniel?"

Anh bình thản:

"Cái này anh không rõ, em phải tự hỏi cô ấy thôi."

Nguyễn Tinh Vãn gật gù, khóe miệng cong lên.

"Chẳng trách nói muốn chơi thêm vài ngày rồi về, đùng cái lại chạy về gấp thế này."

"Hóa ra là vì chuyện đó."

Chương 1640

Chỉ sau vài phút, Bùi Sam Sam đã kéo vali chạy ra ngoài.

Cô vừa lên xe vừa nói:

"Tinh Tinh, Chu tổng, thật ngại quá, làm phiền hai người đến đón mình giữa đêm khuya thế này."

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Không sao đâu, cậu đói không? Ăn chút gì rồi hãy về nhé?"

Bùi Sam Sam vội xua tay:

"Không đói, không đói, về luôn đi, còn có thể ngủ thêm một chút."

Nguyễn Tinh Vãn cũng thấy hợp lý, ngồi máy bay lâu như vậy chắc chắn cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Cô quay sang Chu Từ Thâm:

"Đi thôi."

Sau khi về đến chung cư, Bùi Sam Sam kéo tay Nguyễn Tinh Vãn, nháy mắt ra hiệu với cô.

Nhưng Nguyễn Tinh Vãn lại không hiểu ý ngay.

Đến khi Chu Từ Thâm nhận ra điều khác lạ và nhìn qua, Bùi Sam Sam vội nói:

"Tinh Tinh, mình mua quà cho cậu, qua đây lấy nhé."

Rồi cô quay sang Chu Từ Thâm:

" Chu tổng, tôi mượn Tinh Tinh vài phút, xong tôi trả cô ấy ngay."

Chu Từ Thâm chậm rãi liếc nhìn cô một cái, rồi quay sang Nguyễn Tinh Vãn:

"Đừng lâu quá, mai còn phải đến Studio."

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

"Em biết rồi, anh ngủ trước đi."

Chu Từ Thâm xoay người, mở cửa phòng bên cạnh bước vào.

Bùi Sam Sam kéo tay Nguyễn Tinh Vãn về phòng mình, đóng cửa lại rồi nói:

"Tinh Tinh, mình đã lấy được đồ rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Nguyễn Tinh Vãn mím nhẹ môi:

"Ngày mai mình sẽ mang đến cơ quan giám định."

"Mình thấy việc này có vấn đề."

Bùi Sam Sam nói:

"Mình nghĩ thế này, ba cậu trước đây làm xét nghiệm ADN chắc chắn đã rất cẩn thận, nhưng trong trường hợp này vẫn có vấn đề. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ có người không muốn ba cậu và Tiểu Thầm nhận nhau!"

Nghe vậy, lông mày của Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhíu lại. Cô chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng những lời của Bùi Sam Sam không phải là không có khả năng.

Mấy tiếng ngồi trên máy bay, Bùi Sam Sam đã nghĩ kỹ về chuyện này, càng nghĩ càng thấy có khả năng là như vậy.

Bùi Sam Sam tiếp tục nói:

"Dù là cậu, hay Chu Từ Thâm, hay ba cậu, đều có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo. Chỉ cần các cậu có động thái gì, họ đều biết hết. Nhưng mình thì khác, mình vốn không liên quan đến chuyện này. Hơn nữa, chuyến đi London lần này của mình, không ai biết chính xác mình đi làm gì, họ tự nhiên sẽ không đề phòng mình."

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Nhưng nếu đúng như cậu nói, cậu đi làm xét nghiệm này mà bị phát hiện, cũng có thể gặp nguy hiểm, mình..."

Bùi Sam Sam nắm tay cô:

"Không sao, mai mình về thăm ba mẹ. Mình có một chú làm việc trong bệnh viện, mình sẽ nhờ chú ấy giúp, không có gì bất trắc đâu."

Lông mày của Nguyễn Tinh Vãn nhíu chặt hơn, lời của Bùi Sam Sam không phải không hợp lý.

Cô vừa từ London về, mang quà, quay về thăm ba mẹ, nghe qua cũng là chuyện rất bình thường, chẳng ai nghi ngờ hay bám theo cô.

Thành phố Nam Thành lúc này tình hình rất bất ổn, nhất cử nhất động của cô và Chu Từ Thâm thực sự đang bị theo dõi.

Nếu lúc này, thân phận thật sự của Tiểu Thầm mà bị lộ, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối cho cậu.

Chuyện này giao cho Bùi Sam Sam làm là thích hợp nhất.

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu:

"Vậy cậu cẩn thận nhé."

"Yên tâm, quê mình chỉ là một thành phố nhỏ xíu hạng bốn, hạng năm, không ai để ý đến nơi đó đâu."

Nói xong chuyện chính, Bùi Sam Sam mở vali, lấy quà ra cho Nguyễn Tinh Vãn, Nguyễn Thầm và Hứa Loan:

"Mai mình về rồi, cậu giúp mình đưa mấy món này cho họ nhé. Lần này về, mình muốn ở bên ba mẹ vài ngày, có kết quả mình sẽ gọi cho cậu ngay."

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Được, mai lúc nào cậu đi? Mình đưa cậu ra sân bay nhé."

Bùi Sam Sam ngồi khoanh chân trên ghế sô pha:

"Không cần đâu, mình tự bắt xe đi là được rồi. À, mình đưa chìa khóa dự phòng của studio cho cậu nhé. Mình sợ mang theo lại làm mất."

Bùi Sam Sam tìm trong túi xách nhưng không thấy.

Cô lại theo thói quen lục túi áo, một thứ hình chữ nhật rơi xuống đất không một tiếng động, yên lặng nằm giữa tầm mắt hai người.

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Bùi Sam Sam: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện