Nguyễn Tinh Vãn nhìn Nguyễn Thầm:

"Em có bao giờ nghĩ rằng, nếu Trần Bắc không đi cùng, nếu như TầnVũ Huy thực sự báo cảnh sát, em sẽ làm thế nào? Nếu bị lập án, em có khả năng sẽ bị trường học đuổi học."

“Với vụ án này, em sẽ không bị kết án. Cùng lắm thì trường chỉ đưa ra cảnh cáo nghiêm trọng. Về sau nếu em giành được vinh dự lớn cho trường, họ có thể thu hồi xử phạt, em có thể tham gia thêm vài cuộc thi để bù lại."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Cô gần như quên mất, trong việc này, Nguyễn Thầm hiểu rõ hơn cô nhiều.

Cô nói:

"Em tính toán kỹ rồi mới đi à?"

Nguyễn Thầm lại im lặng.

Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không biết nên giận hay nên cười, cậu thật sự đã tính toán kỹ lưỡng đường lui cho mình.

Cô nghĩ một lúc rồi vẫn nói:

"Tiểu Thầm, chị không nói em sai trong chuyện này, chỉ là khi em chưa hiểu rõ con người của TầnVũ Huy, em không nên hành động bốc đồng như vậy. Hiện giờ hắn nằm trong bệnh viện, không làm gì được em, nhưng sau khi hắn hồi phục thì sao? Hắn sẽ không trả thù em à? Lần sau gặp phải chuyện như vậy, em có thể cân nhắc những cách khác."

Nguyễn Thầm đáp:

"Đối với người như hắn, chỉ có cách này."

Chỉ khi hắn thật sự sợ hãi, hắn mới có chút kiêng dè.

Nguyễn Thầm nói thêm:

"Em không sợ hắn trả thù, chỉ cần hắn không đánh c.h.ế.t em, em..."

Chưa kịp nói hết câu, Nguyễn Tinh Vãn đã vỗ nhẹ lên đầu cậu:

"Gọt khoai tây của em đi."

"Ồ."

Nguyễn Tinh Vãn quay người lại tiếp tục thái rau.

Cô không nói thêm nữa vì chợt nhận ra, những điều cô vừa nói với cậu, lại y hệt những gì Chu Từ Thâm nói với cô tối qua.

Cảm thán một chút, cô lại thấy buồn cười.

Không ngạc nhiên khi Bùi Sam Sam luôn bảo rằng, cô và Tiểu Thầm  đích thực là chị em ruột, tính cách và khí chất đều giống nhau.

Đã như vậy, cô có tư cách và lập trường gì để khuyên nhủ Tiểu Thầm  nữa?

Những việc cậu làm, cậu đều hiểu rõ, cũng đã nghĩ đến tất cả những khả năng có thể xảy ra, cũng như cách mà cậu sẽ xử lý hậu quả.

...

Ăn xong cơm, Nguyễn Thầm và Hứa Loan cùng nhau rời đi.

Khi xuống lầu, Hứa Loan nói:

"Để chị đưa em về nhé."

"Không cần đâu, không tiện đường."

Hứa Loan im lặng vài giây:

"Lần trước khi em đưa chị về nhà, chẳng phải nói là tiện đường sao?"

Nguyễn Thầm hơi khựng lại, mặt không đổi sắc đáp:

"Chỗ lần trước ở không thoải mái, hôm qua em vừa chuyển đi rồi."

Hứa Loan: "..."

Cô nhìn đồng hồ:

"Về nhà chị cũng không có việc gì, đi vòng một chút đưa em về cũng được."

Nguyễn Thầm mím môi:

"Không cần đâu, em ở xa lắm."

"Xa đến mức nào? Qua thành phố khác luôn à?"

Nguyễn Thầm đáp: "

Bây giờ em không về nhà, em có việc phải làm."

Thang máy dừng lại, Hứa Loan bước ra ngoài:

"Chỉ cần trong khu vực Nam Thành, chị đều có thể đưa em đi, lên xe đi."

Nguyễn Thầm đứng tại chỗ do dự một lúc rồi mới đi theo.

Trên xe, tài xế hỏi:

"Đi đâu vậy?"

Hứa Loan nhìn về phía Nguyễn Thầm, cậu lạnh nhạt nói:

"Tới công ty Chu thị."

Trên đường đi, trong xe rất yên tĩnh, hệ thống âm thanh trên xe đang phát vài bài hát mà Hứa Loan thường nghe.

Không biết bao lâu sau, Hứa Loan bỗng lên tiếng:

"Em thích kiểu con gái như thế nào?"

Nguyễn Thầm có lẽ không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, khựng lại một chút rồi mới đáp:

"Gì cơ?"

"Lần trước chị nghe chị em nói em có người mình thích rồi, cô ấy là người như thế nào? là người trong trường em sao?"

"Không phải."

"Trường bên cạnh à?"

"Cũng không phải."

"Vậy thì..."

Nguyễn Thầm ngắt lời cô:

"Chị không quen."

Hứa Loan khẽ cười:

"Chị chỉ hơi tò mò thôi, tại sao em lại thích cô ấy."

Chương 1340

Nguyễn Thầm im lặng một lúc lâu rồi nói:

“Cô ấy rất đẹp.”

Hứa Loan vốn định nghe cậu nói tiếp, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu nói thêm gì.

Cô hỏi: “Hết rồi à?”

“Hết rồi.”

Nguyễn Thầm nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Chị chắc cũng cảm nhận được rồi, em là người nông cạn.”

Hứa Loan: “…”

Đây không phải là nông cạn, mà là đối phó qua loa thì đúng hơn.

Hứa Loan vừa định mở miệng nói gì đó thì xe đã dừng lại dưới tòa nhà của tập đoàn Chu thị.

Nguyễn Thầm đứng dậy mở cửa xe:

“Em đi trước đây, tạm biệt.”

Hứa Loan vẫy tay:

“Tạm biệt.”

Cửa xe đóng lại, Nguyễn Thầm bước về phía tòa nhà Chu thị.

Hứa Loan dựa vào cửa sổ xe, nhìn bóng lưng của cậu, từ từ thu ánh mắt lại, rồi bảo tài xế:

“Đi thôi.”

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Chu thị.

Lâm Nam mang một đống tài liệu vào:

“Chu tổng, tất cả ở đây rồi.”

Chu Từ Thâm gật đầu:

“Phía hội đồng quản trị đã thông báo chưa?”

“Đã thông báo rồi, nhưng gần đây tập đoàn Chu thị nội bộ không ít sóng gió, chắc họ cũng đã hiểu rõ tình hình.”

“Hiểu rõ là được.”

Chu Từ Thâm lại hỏi:

“Đã liên lạc được với Chu Tuyển Niên chưa?”

“Liên lạc được rồi, nhưng đại thiếu gia nói rằng, gần đây đã tìm được một bác sĩ cho chủ tịch, việc điều trị đã có tiến triển ban đầu, anh ấy định sẽ về sau một thời gian nữa.”

Chu Từ Thâm đặt bút xuống, bước đến cửa sổ lớn, một tay đút vào túi quần, nhìn khung cảnh bên ngoài:

“Cậu chuẩn bị đi Canada đi, trước buổi họp hội đồng phải xử lý xong.”

Lâm Nam nói:

“Nhưng nếu tôi đi mà vẫn không được thì…”

“Anh ấy sẽ về thôi.”

Lâm Nam gật đầu:

“Vâng.”

Nói xong, anh quay người rời đi.

Không lâu sau khi Lâm Nam rời đi, Nguyễn Thầm đẩy cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Chu Từ Thâm quay lại:

“Sao cậu lại đến đây?”

“Đi dạo chút thôi.”

Chu Từ Thâm bước dài đến ngồi trên sofa:

“Cậu đã nói hết với chị cậu rồi?”

Nguyễn Thầm biết anh đang hỏi chuyện gì, gật đầu.

Chu Từ Thâm nói:

“Bên phía TầnVũ Huy có Trần Bắc đang theo dõi, sẽ không có chuyện gì nữa, cậu đừng bận tâm.”

Im lặng một lúc, Nguyễn Thầm mới nói:

“Cảm ơn anh.”

Chu Từ Thâm nhướn mày:

“Gọi một tiếng anh rể đi, nghe thử xem nào?”

Nguyễn Thầm: “…”

Cậu nói:

“Tôi đi trước đây.”

Chu Từ Thâm đứng dậy:

“Cậu muốn ở lại bao lâu thì ở, tôi về trước đây.”

Nghe vậy, Nguyễn Thầm ngồi lại đó, không động đậy.

Chu Từ Thâm lấy áo khoác rồi rời đi thẳng.

Nguyễn Thầm ngồi trong phòng làm việc nửa tiếng, đến khi chắc chắn Hứa Loan đã về nhà rồi mới đứng dậy đi xuống lầu.



Thứ Hai, sau khi cùng Bùi Sam Sam chụp vài bức ảnh mẫu, Nguyễn Tinh Vãn trở về văn phòng, chuẩn bị sửa lại các bản thiết kế gần đây.

Cô vừa ngồi xuống không bao lâu thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài náo nhiệt hẳn lên.

Nguyễn Tinh Vãn đặt bút xuống, chuẩn bị ra ngoài xem thì cửa văn phòng đã bị gõ, Giang Sơ Ninh mang một chiếc túi vào đưa cho cô:

“Chị ơi, đây là của chị.”

Mặc dù Bùi Sam Sam cũng thường xuyên mời mọi người trà chiều, nhưng khi nhìn vào nhãn hiệu trên túi giấy, Nguyễn Tinh Vãn biết ngay là thứ này vượt quá tầm với của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện