Nguyễn Tinh Vãn cho rằng việc anh nhắc đến là lần kí kết hợp đồng này với Trang Sức Thành Quang:

"Chính là như anh thấy đó, tốt xấu gì tôi cũng là người có nghề nghiệp đứng đắn, còn không được quay lại nghề cũ hay sao?"

Chu Từ Thâm trầm giọng: "Ai hỏi em cái này chứ?"

Nguyễn Tinh Vãn khó hiểu: "Vậy anh hỏi cái gì?"

"Em nói................"

Chu Từ Thâm vừa mở miệng, Nguyễn Tinh Vãn liền muốn nôn, vội vàng bịt miệng lại, âm thanh nôn khan tử trong kẽ tay truyền ra.

Nguyễn Tinh Vãn dùng tay còn lại đẩy anh lùi về sau, khó khăn nói:

"Chu tổng, làm phiền anh cách xa tôi một chút, tôi có chút không thoải mái."

Chu Từ Thâm lãnh đạm nhìn cô:

"Tiếp tục diễn đi."

Đừng tưởng rằng anh nhìn không ra cô muốn mượn cơ hội này để trốn thoát.

"Bị anh nhìn ra rồi, haha, Chu tổng anh rốt cuộc là muốn hỏi chuyện gì, nếu không có việc gì tôi đi nhà vệ sinh một chuyến."

Bắt đầu từ ngày hôm trước cô đã bắt đầu nôn nghén dữ dội hơn, vừa rồi đã nôn khan mấy lần, thực sự sắp nôn ra rồi.

Chu Từ Thâm giữ c.h.ặ.t t.a.y của Nguyễn Tinh Vãn, giọng nói hơi lạnh:

"Mối tình đầu của em là như thế nào."

Nguyễn Tinh Vãn sửng sốt, đại khái là không ngờ được anh sẽ hỏi cái này.

"Thì là............................mối tình đầu"

Nguyễn Tinh Văn nói xong, ngẩng đầu nhìn Chu Từ Thâm, nghiêm túc nói:


"Chu Tổng anh tuyệt đối đừng nói là đến hỏi tội tôi, anh không cảm thấy với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, nói về cái này rất buồn cười sao?"

Chu Từ Thâm nhíu mày, nắm tay cô mạnh hơn: "Chúng ta hiện tại là quan hệ gì?"

"Mối quan hệ xếp hàng chờ li hôn"

"Nguyễn Tinh Vãn, em đừng năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của tôi."

Nguyễn Tinh Vãn không hiểu, cô chỉ là hợp tình hợp lý, không ồn không nháo đợi anh có thời gian rảnh thì đi ly hôn, sao lại trở thành thách thức giới hạn của anh rồi.

Cô vừa muốn mở miệng hỏi, cảm giác khó chịu ở cổ đó lại quay trở lại, nhưng hết lần này tới lần khác Chu Từ Thâm kéo tay cô không buông.

Dưới tình thế cấp bách, Nguyễn Tinh Vãn cầm lấy một cái thùng rác, xoay người rồi nôn ra.

Mặc dù tay của Chu Từ Thâm đã thu về rất nhanh, nhưng cổ tay áo cũng không tránh khỏi dính vài giọt.

Mặt của Chu Từ Thâm trong nháy mắt liền tối sầm lại, cắm răng nói:

"Nguyễn Tinh Vãn!"

Nguyễn Tinh Vãn sau khi nôn xong, cầm nước lên súc miệng, mới hướng về phía anh cười xin lỗi:

"Thật ngại quá, không nhịn nổi."

Chu Từ Thâm cởi tây trang bên ngoài ra rồi ném qua một bên, mở cửa sổ thông gió, định để cho mùi vị trong phòng tản ra bên ngoài.

"Chu tổng, nếu như anh không có việc gì khác, tôi thật sự phải đi rồi. Hoặc là nói............................... Nếu như hôm nay anh có thời gian ly hôn, tôi đi nói với Sam Sam một tiếng, xử lý xong chỗ tạp chí bên này, liền đi cùng anh."

Chu Từ Thâm xoay người nhìn cô mà mặt không chút thay đổi, sắc mặt còn lạnh hơn vài phần so với lúc đến.

Nguyễn Tinh Vãn: "?"

Chỉ mất có mấy phút mà anh cũng không đợi nổi sao.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền tới, Bùi Sam Sam nói:

"Tinh Tinh, các cậu nói xong chưa, tổng biên tập Lâm tìm cậu rồi,"

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Xong rồi, mình qua ngay đây."

Nói xong, lại nói với Chu Từ Thâm:

"Chu tổng tôi đi trước đây, làm phiền anh ở bên ngoài đợi tôi một chút nhé."

Ra khỏi phòng trang điểm, Bùi Sam Sam liền muốn kéo Nguyễn Tinh Vãn bỏ chạy, nhưng lại nghĩ trong bụng cô còn có đứa nhỏ, chỉ có thể đổi thành đi bộ nhanh.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Tổng biên tập Lâm đâu, cậu không phải nói anh ấy tìm mình à?"

"Mình gạt cậu đấy, tổng biên tập Lâm đang bận xã giao với đám ông lớn kia rồi, mình không nói như vậy, làm sao có thể cứu cậu từ trong nanh vuốt ma quỷ của tên đàn ông chó má kia ra được. " ".................................."

Điều này cũng đúng.

Bọn họ vừa mới ra tới cửa, liền có một giọng nói truyền tới từ bên cạnh:

"Tinh Vãn"


Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam đồng thời dừng bước.

Việc nên đến vẫn là đến rồi.

...................................

Cửa khách sạn.

Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Quý Hoài Kiến nhịn không được mà mở miệng:

"Tinh Vãn, gần đây em.........................có khỏe không?"

Lâm Tinh Vãn mím mím môi:

"Rất tốt"

"Anh trở về đã nửa tháng rồi, vẫn luôn tìm em, bọn họ đều nói không có tin tức của em."

Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, ba năm trước cô không ngừng chặt đứt liên lạc với Quý Hoài Kiến.

Cô không muốn đem những sự việc khó mà mở miệng kia truyền tới cho những người khác biết.

Cô cũng là người, cũng muốn giữ lại chút tôn nghiêm buồn cười còn sót lại kia..

Qua một lúc, Nguyễn Tinh Vãn mới mỉm cười nói: "Vậy lần này anh về còn đi không?" Quý Hoài Kiến chăm chú nhìn cô, lắc đầu: "Tinh Vãn, anh........................."

"Anh Hoài Kiến."

Chu An An không biết từ đâu xông tới, cứng rắn chen vào giữa hai bọn họ.

Nguyễn Tinh Vãn không có sự chuẩn bị, ngã về phía sau một cái, cũng may phía sau chính là bức tường, cô khó khăn chống đỡ mới có thể đứng vững.

Cô kìm nén trái tim đang không ngừng đập loạn của mình:

"Chu An An!"

Chu An An quay đầu, giận dữ nhìn cô:

"Nguyễn Tinh Vãn, giọng cô to thì rất giỏi à, anh họ của tôi đang ở bên trong đó, cô lại dám dụ dỗ đàn ông giữa ban ngày ban mặt, cô có biết xấu hổ không!"

Nguyễn Tinh Vãn sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái, m.á.u từ đầu đến chân dường như đều đông cứng lại rồi.


Cô từ đầu đến cuối không nghĩ tới việc giấu diếm Quý Hoài Kiến việc cô đã kết hôn, nhưng không nghĩ tới sẽ tại thời điểm này, với cái phương thức này bị Chu An An nói ra. . 𝗥a chươ𝗇g 𝗇ha𝗇h 𝗇hất tại { T𝗥Ù𝑀 T𝗥UYỆ𝙽.V𝗇 }

Quý Hoài Kiến tính tình luôn dễ chịu cũng tức giận rồi, kéo tay Chu An An ném sang một bên:

"Chu An An, cô ở đây càn quấy cái gì?"

Chu An An không ngờ rằng Quý Hoài Kiến sẽ quát cô, đầu tiên là hốc mắt đỏ lên, sau đó mới tủi thân nói:

"Anh Hoài Kiến, em đây đều là vì muốn tốt cho anh thôi, anh hỏi thử xem, người phụ nữ này, cô ta dã dùng thủ đoạn gì để được gả cho anh họ của em! Cô ta dám thừa nhận không?"

Nguyễn Tinh Vãn lạnh nhạt nói:

"Tôi chẳng có gì mà không dám thừa nhận, nhưng mà Chu An An, tôi cảnh cáo cô, cô tiếp tục không học cách đi lại tử tế, tôi sẽ không ngại dạy cô,"

Lúc này chu An An đã bị đố kị làm mờ mắt rồi, chẳng còn chút lí trí gì nữa, cô ta chưa từng thấy Quý Hoài Kiến nói chuyện với cô ta dịu dàng như này, hơn nữa đối tượng còn là Nguyễn Tinh Vãn!

"Sao nào, cô nghĩ cô là động vật được bảo vệ cấp quốc gia à, có gì mà đụng cũng không được đụng."

Chu An An nói xong, liền giơ tay ra muốn đẩy Nguyễn Tinh Vãn, tay liền bị Quý Hoài Kiến ngăn lại.

"Chu An An, một vừa hai phải thôi."

"Anh Hoài Kiến, anh quen cô gái này mới bao lâu chứ, vậy là lại tin cô ta, không tin em........."

"Tôi quen Tinh Vãn từ ba năm trước rồi, không cần cô phải nói với tôi, cô ấy là người như thế nào."

Chu An An trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi:

"Các người.........................."

"Thật không, vậy trong mắt Quý công tử, Nguyễn Tinh Vãn là người như thế nào."

Một giọng nói lạnh lùng chuyền tới từ phía sau, không hề có chút ấm áp nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện