Không đi buôn đường biển, ta và Lư tiên sinh chuẩn bị làm nghề buôn trà tơ, vì vậy không ngừng đi xem cửa hàng, trước tết Đoan ngọ lại đi ngoại thành, đợi khi trở về thì đã qua tết Đoan ngọ.

"Thẩm tiểu thư, người đã về rồi." Lưu quản sự cười nói: "Còn tưởng người về vào ngày tết Đoan ngọ, tướng quân đợi người ăn cơm, đợi đến nửa đêm."

Ta sửng sốt, lau mồ hôi trên trán: "Đợi ta sao?"

Lưu quản sự đáp đúng.

"Là ta sơ suất. Tướng quân có ở nhà không?"

"Có ạ."

Ta về phòng thay quần áo, lập tức mang quà đi tìm Cố Diên Chi, đẩy cửa thư phòng ra, ta cười nói: "Tướng quân, ta mang cho ngài..."

Lời nói sau đó không nói hết, bởi vì ta phát hiện, người trong thư phòng không phải hắn, mà là Đới Tư Đồ.

Tim ta đập thình thịch, người ta chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Đới Tư Đồ là bạn chơi thời thơ ấu của Cố Diên Chi, cũng là tình lang của Trang phi trước khi vào cung, sau này Trang phi được chọn vào cung, chuyện của hai người họ không còn nữa.

Sau đó, một mình Đới Tư Đồ du ngoạn khắp nơi, còn viết rất nhiều du ký, rất có uy tín trong dân gian.

Hắn ở bên ngoài nhiều năm, đột nhiên có một ngày trở về kinh thành. Sau khi hắn trở về, không ngừng qua lại với Cố Diên Chi, sau đó lại quen biết tam hoàng tử.

Chính vì hắn, tam hoàng tử mới tạo phản.

Sau này tạo phản thất bại, Đới Tư Đồ trước khi c h ế t vẫn còn lẩm bẩm tên Trang phi, nói gì mà sống không thể ở bên nhau các loại lời vô nghĩa, lúc đó ta nghe thấy chỉ thấy vô cùng châm biếm.

Tam hoàng tử gây ra chuyện tạo phản, Cố Diên Chi bị liên lụy, còn có rất nhiều người c h ế t oan, mà mục đích của kẻ xúi giục chỉ vì tình yêu, chỉ muốn lúc còn sống gặp lại nữ nhân mình yêu.

Đới Tư Đồ thấy ta cũng sửng sốt: "Ngươi chính là... Thẩm nhị tiểu thư?"

Ta gật đầu.

Đới Tư Đồ năm nay hẳn là hai mươi hai tuổi, bằng tuổi Cố Diên Chi, nhỏ hơn Trang phi hai tuổi, vì thường xuyên đi lại bên ngoài, làn da hơi đen nhưng dung mạo và phong độ không hề giảm sút.

Không trách kiếp trước có người trêu chọc nói Đới Tư Đồ là một mỹ nam si tình.

"Mời ngồi." Đới Tư Đồ rất nhiệt tình: "Nghe nói Thẩm nhị tiểu thư làm ăn rất lớn, một đôi tay có thể biến đá thành vàng, vẫn luôn tò mò không biết là nữ tử như thế nào, có thể có năng lực như vậy, hôm nay được gặp, Đới mỗ mở rộng tầm mắt."

Ta cười cười: "Đới tiên sinh khen ngợi rồi."

Đới Tư Đồ rất ngạc nhiên: "Ngươi biết ta?"

Ta gật đầu: "Đới tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, ta cũng từng đọc qua du ký ngài viết."

Đới Tư Đồ càng nhiệt tình hơn, thậm chí đứng dậy ngồi một bên cùng ta, nhiệt tình trò chuyện về chuyện làm ăn, ta động tâm, cười nói: "Tiên sinh đi nam về bắc, kiến thức rộng rãi, nếu làm ăn thì càng có ưu thế hơn ta."

Mắt Đới Tư Đồ sáng lên: "Ta đúng là có ý này. Những năm nay đi nhiều, kiến thức cũng nhiều hơn, luôn cảm thấy đời người chắc chắn phải làm gì đó để lại cho hậu thế, nếu không, đến rồi đi như một cơn gió, mây khói qua mắt không để lại dấu vết, cũng là chuyện đáng tiếc."

"Ta cũng nghĩ như vậy, dù trong tay có tiền, tương lai nếu quốc gia gặp nạn, ra chút sức lực nhỏ bé cũng không tính là uổng phí một đời."

Hắn như gặp được tri âm, cùng ta nhất trí, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Thật ra, bây giờ Cố Diên Chi đã trở lại triều đình, tam hoàng tử cũng được hắn dạy bảo tốt hơn kiếp trước, ảnh hưởng của Đới Tư Đồ rất nhỏ rồi nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn nên để mắt đến hắn thì hơn.

Vì vậy, ta tìm cho hắn chút việc để làm, người bận rộn lên, có mục tiêu theo đuổi mới thì tình tình ái ái không còn là thứ duy nhất trong cuộc sống, hắn hẳn sẽ không xúi giục tam hoàng tử tạo phản nữa.

Chúng ta đang nói chuyện vui vẻ, Cố Diên Chi trở về: "Các ngươi quen nhau sao?"

"Diên Chi." Đới Tư Đồ rất vui mừng: "Nhà ngươi thế mà giấu một diệu nhân như nhị tiểu thư, ta và nàng ấy thật là gặp nhau muộn quá."

Cố Diên Chi kinh ngạc nhìn ta.

"Đới tiên sinh là người hóm hỉnh, kiến thức rộng rãi, nếu có thể cùng nhau làm ăn là may mắn của ta."

"Hôm nay ta mời khách, chúng ta đến Việt Phong lâu ăn cơm." Đới Tư Đồ cười nói: "Nhị tiểu thư chắc chắn phải nể mặt."

Ta đương nhiên đồng ý với hắn.

Đới Tư Đồ lại nghĩ đến điều gì đó: "Diên Chi, ngươi có việc thì đi làm việc của ngươi, ta và nhị tiểu thư cùng nhau ăn cơm, đợi ngươi rảnh thì chúng ta lại nói chuyện."

Cố Diên Chi cau mày nhìn ta, buồn bực nói: "Nàng muốn ăn cơm cùng hắn sao?"

Ta gật đầu.

Hắn có chút không vui.

Ta đứng dậy định đi, hắn lại gọi ta lại: "Trong tay cầm cái gì vậy?"

"Ồ, quà cho tướng quân, một vật trang trí đeo ở thắt lưng." Ta đưa cho hắn, hắn như mây trôi nước chảy nhận lấy, lại nhìn tay Đới Tư Đồ trống không, khóe miệng đắc ý cong lên.

Ta nhỏ giọng xin lỗi hắn: "Ngày tết Đoan ngọ ta không về kịp, để tướng quân đợi lâu, thật sự xin lỗi."

Hắn lại căng mặt, vội vàng nói: "Ai nói ta đợi nàng, ta không có."

"Ta còn có việc, ra ngoài trước." Hắn nói xong lại quay đầu nhìn Đới Tư Đồ: "Ta bảo người sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ngươi không được ở chỗ ta."

Đới Tư Đồ lẩm bẩm: "Trước kia ta về đều ở nhà ngươi, sao bây giờ lại không cho ở?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện