Trời lại vào dịp cuối năm, Bệnh viện trực thuộc, trừ những bệnh nhân bệnh nặng phải ở lại, phần lớn đã về nhà ăn Tết. Các bác sĩ, sau một thời gian bận rộn nhất cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Đêm giao thừa, theo truyền thống của khoa Ngoại vú của Bệnh viện trực thuộc, các bác sĩ nếu không phải đi công tác xa Bắc Kinh và cũng không phải trực ban thì đều đến nhà Chu Ý Chi ăn tất niên.

Từ năm nay, đêm giao thừa là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ xuân. Mặt trời vừa ngả về tây, người đã lục tục đến. Có người dắt díu cả gia đình, cũng có người dẫn theo bạn trai, bạn gái, đương nhiên cũng có những người trẻ tuổi vẫn còn độc thân.

Tống Lương là nhân viên không chính thức của khoa Ngoại vú, năm nay hiếm khi lẻ loi một mình - ba mẹ đi du lịch ở Tam Á rồi, bạn gái mới quen thì về quê ăn Tết, anh thì phải trực ban không đi đâu được, nghĩ tới nghĩ lui quyết định dày mặt đến nhà Chu Ý Chi cho có không khí.

Bàn mạt chược của Chu Ý Chi đã được bày ra từ trưa, mấy người trẻ tuổi đang chia đội chơi game, còn bọn trẻ thì ngoan ngoãn vây quanh TV xem phim hoạt hình.

Tống Lương không hứng thú với mạt chược và game, phim hoạt hình lại càng không thu hút anh. Anh và Lý Xán nói chuyện phiếm một lúc, chán nản nhìn đồng hồ, lát nữa tiếng pháo nổ gần đây chắc chắn sẽ vang lên, mà Tần Tranh lại còn chưa đến.

Tống Lương lớn giọng hơn, hướng về phía những người đang đánh mạt chược nói: "Trưởng khoa, lát nữa cô phải nói Tần Tranh một chút đấy, đến giờ ăn mới đến, cậu ta có thấy ngại không?"

Chu Ý Chi quá quen với cách cả hai người này ở với nhau rồi, vừa xoa bài vừa cười nói: "Cậu ấy là người thích yên tĩnh, trước đây cũng vậy, không đợi đến phút cuối cùng thì không xuất hiện."

Tống Lương kiếm chuyện nói: "Tự cho mình là ngôi sao lớn à? Nhất định phải làm người xuất hiện cuối cùng mới thể hiện được địa vị của mình đúng không? Mấy người đó à, thật không nên chiều cậu ta!"

Mọi người đều cười, một thanh niên đang chơi game nói: "Lát nữa bác sĩ Tần đến, anh cũng nói như vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ ủng hộ anh."

Tống Lương: "Tưởng tôi không dám sao?"

Lý Xán thay Tần Tranh nói: "Sư huynh tối qua vẫn còn làm phẫu thuật đấy, hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, chắc ở nhà ngủ bù."

"Không thể nào, đã mấy giờ rồi?" Nói rồi, Tống Lương cầm điện thoại gọi cho Tần Tranh, "Tôi phải giục cậu ta. Thật không hiểu nổi cậu ta, ngày Tết mà ở nhà một mình có gì thú vị!"

Trong lúc nói chuyện, điện thoại được kết nối.

"Alo." Giọng nam lạnh lùng từ trong ống nghe truyền ra, có vẻ hơi mất tập trung.

Tống Lương cố ý bật loa ngoài, để mọi người đều có thể nghe thấy.

"Tớ nói Tần đại bác sĩ, có thể tự giác một chút được không, không mời cậu thì cậu không đến đúng không?"

Tần Tranh: "Cậu đến rồi à?"

Tống Lương: "Không chỉ có tớ, mọi người đều đến rồi. Chỉ đợi cậu thôi."

"Chúng ta là cuộc tụ tập của khoa, cậu lại tích cực vậy." Giọng nói của Tần Tranh mang theo ý cười, "Đang trên đường đến."

"Thì sao chứ? Bệnh viện trực thuộc là một gia đình, phân biệt gì."

Những người xung quanh cười khúc khích.

Tống Lương thấy mọi người đều đang chú ý đến anh, lập tức hăng hái hơn, nói vào điện thoại: "Đúng rồi, quên nói, vừa rồi trưởng khoa còn nói, người đến sau cùng, phải phạt!"

Nghe Tống Lương truyền lệnh giả, Chu Ý Chi cũng không vạch trần anh, chỉ xem kịch vui.

Mấy bác sĩ nam khác nghe Tống Lương đề nghị này, cũng ồn ào muốn phạt Tần Tranh.

Lý Xán đứng đối diện Tống Lương, nghe mọi người xôn xao, mím môi cười.

Đợi mọi người yên tĩnh lại, Tống Lương nói với bên kia điện thoại: "Nghe thấy tiếng gọi của quần chúng chưa?"

Tần Tranh hiếm khi phối hợp: "Nói đi, phạt gì?"

Tống Lương liếc mắt nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh TV: "Hoặc là cậu cùng với Đường Đậu biểu diễn 《Mầm non náo xuân》, hoặc là trồng cây chuối ăn há cảo, cậu chọn đi."

Mọi người cười ồ lên, Chu Ý Chi giơ ngón tay cái về phía Tống Lương.

Ở phía bên kia trong xe, Tạ Nhất Phi tưởng tượng đến dáng vẻ Tần Tranh biểu diễn chương trình, cũng không nhịn được mà cười.

Đợi mọi người cười xong, Tống Lương hỏi Tần Tranh: "Nghĩ kỹ chưa? Chọn cái nào?"


Tần Tranh liếc nhìn Tạ Nhất Phi, hiếm khi mềm giọng: "Hôm nay có thể cho tớ chút mặt mũi được không?"

Tống Lương không mua chuộng: "Dựa vào cái gì?"

Tần Tranh dừng lại một chút: "Hôm nay tớ dẫn một người đến."

Câu nói này vừa thốt ra, xung quanh Tống Lương lập tức im lặng.

Nụ cười của Lý Xán trực tiếp cứng đờ trên mặt. Chu Ý Chi cũng không thèm đánh bài nữa, nhìn về phía Tống Lương, như không chắc mình có nghe lầm không.

Tống Lương hoàn hồn lại, vội vàng hỏi: "Ai không về nhà vậy?"

Tần Tranh: "Ừm, hai ngày nữa chúng tớ cùng về."

Lần này mọi người đều nghe rõ rồi, bảo vật của khoa họ thực sự đã có chủ, hơn nữa quan hệ hai người lại tiến triển vượt bậc, ít nhất đã đến bước gặp gia đình rồi.

Chu Ý Chi sau khi bất ngờ trong chốc lát, liền cười hiểu ý.

Có người không biết chuyện đợi Tống Lương cúp điện thoại mới hỏi anh: "Bác sĩ Tần của chúng ta khi nào thì có bạn gái vậy, sao trước giờ không hề tiết lộ một chút tin tức nào?"

"Đúng vậy, cô gái kia là người thế nào, có thể thuần phục con ngựa bất kham của bác sĩ Tần chúng ta?"

“Trưởng khoa sao không hề ngạc nhiên, chẳng lẽ đã sớm biết rồi? Xem ra chỉ coi chúng ta là người ngoài cuộc thôi!"

"Bạn gái của bác sĩ Tần làm nghề gì? Có xinh đẹp không?"

Tống Lương thầm thán phục Tần Tranh và Tạ Nhất Phi đã giữ bí mật quá tốt.

"Lát nữa người trong cuộc sẽ đến, các người có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi cậu ta đi."

Nói xong, anh lại liếc mắt nhìn Lý Xán thất thần, trong lòng thở dài, Tần Tranh đúng là một kẻ đa tình!

Tần Tranh hỏi Tạ Nhất Phi: "Căng thẳng không?"

"Cũng được, chỉ là cảm thấy trước đây giấu mọi người lâu như vậy, hơi có lỗi với mọi người."

"Anh bị em coi là người không thể lộ mặt, chẳng lẽ em không cảm thấy có lỗi nhất với anh sao? Liên quan gì đến người khác."

Nói như thể anh chịu nhiều uất ức lắm.

Tạ Nhất Phi: "Ở những nơi công cộng che giấu quan hệ, đó không phải là điều mà hai ta đã sớm đạt được sự đồng thuận sao?"


"Hai ta khi nào đạt được sự đồng thuận? Đó rõ ràng là em tự tìm đường lui cho mình."

Cái mũ này đội lên thật quá lớn.

"Em có đường lui nào?"

"Cố Dật."

Tạ Nhất Phi: "..."

Lại đến nữa rồi... Chuyện này không qua được sao?

Trước khi mặt trời lặn, họ đã đến nhà Chu Ý Chi.

Đậu xe xong, hai người xách quà, đi dọc theo con đường nhỏ.

Lúc này nhìn sang, nhà nào cũng treo đèn kết hoa, bóng người di chuyển trong cửa sổ kính, một không khí ăn Tết náo nhiệt.

Tạ Nhất Phi nhớ lại tình hình lần trước cô đến đây. Khi đó cô và Tần Tranh vừa tái ngộ, những chuyện cũ đã bị phong ấn cùng với sự xuất hiện của anh ồ ạt đánh vào cảm xúc của cô, và những tình yêu và hận thù đã bị thời gian làm nhạt nhòa nay lại hiện rõ.

Quan hệ của họ lúc đó rõ ràng rất căng thẳng, nhưng vì dự án cô không thể không mạo hiểm, liều mình như vào hang cọp, cuối cùng lại dây dưa với anh.

Giờ nghĩ lại, đây có lẽ là mối ràng buộc mà số phận đã định sẵn.

Tạ Nhất Phi ban đầu không cảm thấy căng thẳng, nhưng khi cô đứng bên ngoài cửa nhà Chu Ý Chi, nghe thấy tiếng nói náo nhiệt bên trong, cô lại có chút căng thẳng.

Sự căng thẳng này không giống với sự căng thẳng khi đến lần đầu tiên, khi đó giống như một buổi phỏng vấn, là một loại lo lắng vì kết quả không chắc chắn. Hôm nay, nghĩ đến bên trong có rất nhiều gương mặt quen thuộc, mà cô lại giấu họ lâu như vậy, cô có một loại căng thẳng vì cảm thấy có lỗi.

Tần Tranh như nhìn ra cô đang nghĩ gì, nắm tay cô nói: "Đừng nghĩ nhiều."

Lúc này, cửa bị mở ra từ bên trong.

Người mở cửa là Tống Lương, nhưng sau lưng anh là gần như là cả khoa Ngoại vú.

Họ có lẽ đều đang tò mò cô gái mà Tần Tranh dẫn đến là người thế nào, khi nhìn rõ là cô, mọi người vẻ mặt khác nhau, có người bất ngờ, có người bỗng hiểu ra, cũng có người đã đoán trước được.

Tạ Nhất Phi ngượng ngùng cười với mọi người: "Chúc mừng năm mới."

Mọi người lúc này mới như sống lại, nhao nhao chào hỏi cô.

Chu Ý Chi bước ra từ sau lưng mọi người: "Bác sĩ Tống niệm cả buổi rồi, cuối cùng hai người cũng đến. Cô Tạ không phải là lần đầu đến, cứ tự nhiên."

Có người phàn nàn với Tần Tranh: "Thì ra trưởng khoa đã sớm biết rồi, chỉ coi chúng tôi là người ngoài cuộc!"

Tần Tranh đương nhiên nói: "Mấy người cũng không hỏi mà."

Câu nói này, ai dám hỏi chứ?!

Chu Ý Chi sắp xếp mọi người: "Người đã đến đủ, vậy thì bắt đầu ăn cơm thôi."

Người lớn trẻ con náo nhiệt ngồi vào bàn. Chu Ý Chi nói mấy câu chúc mọi người và khoa gặp nhiều may mắn, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Mọi người quan tâm nhất vẫn là Tần Tranh và Tạ Nhất Phi, vì bao nhiêu năm qua, Tần Tranh không hề thay đổi, đêm giao thừa nào cũng đến đây, nhưng dẫn bạn gái đến vẫn là lần đầu tiên.

Có bác sĩ thâm niên thấp hơn trước đây vẫn còn quen thuộc với Tạ Nhất Phi hỏi: "Cô Tạ, vừa rồi trưởng khoa nói cô không phải lần đầu đến, lần trước là khi nào vậy?"

Tạ Nhất Phi tưởng đối phương chỉ là chuyện phiếm, suy nghĩ một chút nói: "Ba năm trước hơn."

Người kia tính toán: "Nói cách khác hai người không phải là quen nhau vì thử nghiệm lâm sàng, đã quen nhau từ sớm rồi sao?"

Tạ Nhất Phi cười coi như đáp lại.

Vị bác sĩ trẻ tuổi kia vẫn có vẻ hơi khó tin: "Vậy hai người ở trong khoa giả vờ cũng quá giỏi, tôi còn tưởng hai người trước kia không hợp nhau."

Lần này chưa đợi Tạ Nhất Phi giải thích, Tống Lương đã cướp lời: "Không hợp nhau thì tuyệt đối không phải giả vờ, bác sĩ Tần của chúng ta mười tám mười chín tuổi lần đầu tiên yêu đương đã bị cô Tạ đá, cô nói có hợp nhau được không?"


Mọi người vừa nghe càng bất ngờ, ngay cả Chu Ý Chi cũng vậy.

Tần Tranh nhíu mày liếc mắt nhìn Tống Lương: "Sao ăn cơm cũng không bịt miệng được?"

Tống Lương nhún vai, làm động tác im lặng.

Chu Ý Chi: "Hôm nay lại không có người ngoài, có gì không thể nói?"

Thấy trưởng khoa dẫn đầu tám chuyện, sự tò mò sớm đã được khơi dậy của mọi người cũng không khách sáo. Biết từ Tần Tranh không hỏi ra được gì, mọi người liền đi hỏi Tạ Nhất Phi về chuyện tình cảm của hai người. Câu hỏi đủ loại, hỏi cái gì cũng có.

Tạ Nhất Phi chưa từng gặp tình huống này, nhất thời có chút không chống đỡ được.

"Bốp" một tiếng, là tiếng Tần Tranh đặt ly rượu xuống bàn. Âm thanh không lớn không nhỏ, lại khiến mọi người không hẹn mà cùng im lặng một chút.

Khi mọi người tưởng anh chắc chắn tức giận, anh dừng lại một chút nói: "Ba câu hỏi, không được nhiều hơn."

Mặt trời hôm nay mọc đằng Tây rồi! Người vốn ít chữ như vàng hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, vì ai, không cần nói cũng biết.

Cho phép mọi người hỏi anh ba câu hỏi, chẳng phải là vì để mọi người hướng về anh, bỏ qua cho Tạ Nhất Phi sao?

Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa rồi rất nhiều chuyện lập tức hỏi: "Thật sao?"

Tần Tranh ngẩng mắt lên, cười với đối phương: "Thật."

Bên cạnh đã có người phản ứng lại, giận thay đối phương nói: "Cậu có ngốc không? Lãng phí một câu hỏi rồi!"

Vị bác sĩ kia chậm chạp vỗ vào đầu, bộ dáng hối hận vô cùng.

Mọi người đều cười, Tạ Nhất Phi cũng vậy.

Đồng thời, cô cảm thấy bàn tay đặt dưới bàn bị nắm chặt. Tâm trạng có chút bất an vì bị nhiều người quá mức chú ý, vì nhiệt độ quen thuộc này, lại bình phục lại.

 

Editor: Annie
Nguồn: Bán Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện