Chương 954

Cô lại nhớ tới lúc bản thân đang quay phim, nhìn thấy những tên côn đồ đang chuẩn bị ra tay với cô, bởi vì cô nhập vai một cách quá tiêu cực, nên cô đã chọn cách nhảy xuống sông, là Tiêu Kỳ Nhiên kịp thời tìm kiếm đội cứu nạn, trục vớt cô lên.

Thậm chí ngay cả bây giờ, khi cô bị Thượng Trạch Văn bóp cổ, từ bỏ mà vũng vẫy trong tuyệt vọng, vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh ở đây.”

Anh đã cứu cô rất nhiều lần.

Nhưng lần sau thì sao?

Con người vốn không thể đảm bảo được những điều mà bản thân chưa biết.

Cô nhắm mắt lại, trước mắt đều là cái cống rãnh đen tối kia, còn có chất lỏng ấm áp chảy đầy tay không dừng lại được.

Chân Giang Nguyệt không có vấn đề gì, chỉ là bong gân có chút nghiêm trọng. Bác sĩ đề nghị cô nên đi bộ nhiều hơn trong hành lang bệnh viện, để có thể làm cho thân thể mau chóng hồi phục.

Ăn cơm tối xong, Giang Nguyệt tự mình vịn vào lan can hành lang, cô chậm rãi đi về phía trước.

Cô luôn ở trong phòng bệnh, khiến cho cô cảm thấy rất áp lực, đi ra ngoài một chút cũng có thể giải sầu.

Trước cửa một phòng bệnh, truyền đến tiếng gầm gừ của một nam thanh niên, trong giọng nói có chút bực bội:

“Tôi nói rồi, tôi không cần các ngươi đến chiếu cố tôi, tiểu thiếu gia tôi rất tốt!”

“Thiếu gia Cảnh Tây, cậu vừa mới bị tai nạn xe…”

Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua cửa phòng, cô chỉ cảm thấy bên trong vô cùng ồn ào, cô cau mày lại, xoay người muốn trở lại.

Nhưng không ngờ, cánh cửa phòng trước mặt cô đột nhiên mở ra.

Khoảnh khắc cửa phòng bệnh mở ra, Giang Nguyệt theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đề phòng đụng phải người bên trong đi ra.

Một người đàn ông khập khiễng bước ra khỏi phòng, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi lông mày sắc nét, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làm cho người ta có cảm giác cao ngạo khó thuần.

Anh ta cao ráo, ưa nhìn, mặc đồ bệnh viện, chân bó bột, khuỷu tay kẹp hai chiếc nạng, khuôn mặt tuấn tú trông rất thiếu kiên nhẫn.

Người thanh niên chống nạng, vừa nhảy về phía trước vừa quay đầu lại: “Đừng đi theo tôi, ông đây thấy phiền!”

Giang Nguyệt tránh không được, vẫn đụng phải anh ta.

“Mẹ…”

Thịnh Cảnh Tây bị đụng suýt nữa té ngã, há miệng định chửi người nhưng khi thấy Giang Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân cũng đang trong tình trạng khó cử động, lời nói của anh ta nghẹn ở cổ họng.

“… Tôi, tôi không đụng phải cô chứ?” Giọng điệu của anh ta nghiêm túc hơn vừa rồi không ít, thái độ cũng thành khẩn:

“Tôi không cố ý, là do tôi không thấy đường.”

Người đàn ông trước mặt có làn da trắng ngần, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, là loại đàn ông đẹp trai rất có cảm giác thiếu niên.

Vừa rồi ở trong phòng hùng hùng hổ hổ, còn tưởng rằng đại thiếu gia ăn chơi bất cần nhà ai, không ngờ anh ta khá lịch sự, tính kiêu ngạo hống hách cũng giảm đi không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện