Chương 79

Sắc mặt của Giang Nguyệt rất kém, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lần đầu tiên nhuốm màu tức giận rõ ràng:

“Cô dựa vào cái gì tự mình quyết định, can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi hả?”

Bị cô mắng như vậy, Tần Di Di lập tức thất thần, ngơ ngác nhìn cô. Chỉ mất vài giây, ánh mắt cô nàng từ bối rối ban đầu đã chuyển thành rưng rưng:

“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt. Em và A Nhiên chỉ là muốn giúp chị mà thôi…”

Tần Di Di ủy khuất cúi đầu, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Cô ta vừa khóc, ánh mắt của những người xung quanh càng quái dị hơn.

Giang Nguyệt trong lòng phiền não không chịu nổi, sắc mặt lạnh lùng lướt qua Tần Di Di, thậm chí không thèm cho cô ta bậc thang để đi xuống. Để mặc cô ta lúng túng đứng đó.

Chờ đến khi Giang Nguyệt tìm được Tiêu Kỳ Nhiên, sắc mặt hắn ta vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn hỏi Giang Nguyệt:

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Giang Nguyệt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, trong lòng cảm thấy thắt lại, giọng nói của cô cũng rất khó khăn, giống như là không phải từ cô phát ra:

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh không giữ lời!”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe vậy, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển đến trên mặt Giang Nguyệt, hơi nhíu mày:

“Tôi không giữ lời gì?”

Nhìn bộ dáng giả ngu của anh, Giang Nguyệt bĩu môi, chỉ cảm thấy châm chọc.

Cho dù là đi tới tình trạng như hôm nay, Giang Nguyệt cũng vẫn cho rằng, cô đối với Tiêu Kỳ Nhiên cũng có chút khác biệt với đám người mà anh chơi qua.

Nhưng đến hôm nay cô mới hiểu được, thì ra cô thật sự chỉ là bạn giường, vẫn là loại bị chơi chán liền ném sang một bên.

Đã từng huy hoàng và đẹp đẽ biết bao, thì sau này nó cũng sẽ xấu hổ biết bao.

“Anh đã hứa với tôi sẽ không nói chuyện nhà tôi cho người khác biết!”

Anh cũng là người đã hứa sẽ bảo vệ lòng tự trọng của cô!

Nhưng nửa câu sau, Giang Nguyệt không nói ra.

Cô cảm thấy quá giả tạo, nó đã không còn thích hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ.

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Vậy bây giờ cô đang muốn nói đến cái gì?”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vừa rồi Tần Di Di nói anh nói cho cô ấy biết chuyện của tôi, còn để cho cô ấy tổ chức quyên góp ở công ty, giúp tôi trả nợ.”

Nói xong, cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú, chờ hắn trả lời.

Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ là tùy ý liếc Giang Nguyệt một cái:

“Đây không phải là cô ấy đang giúp cô sao? Cô có gì không vui?”

Hy vọng cuối cùng trong mắt Giang Nguyệt cũng mờ đi, không còn chút ánh sáng.

Cô thừa nhận, trước khi hỏi câu này cô đã có một chút mong đợi.

Nhưng chờ mong hiện tại đều biến mất, trở thành một trò cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện