Chương 620

“Tiêu tổng, anh sẽ chịu trách nhiệm sao?” Lòng bàn tay Giang Nguyệt đẩy lồ ng ngực anh, âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Cô uyển chuyển lấy tay gạt mái tóc dài, giọng nói ở cổ họng liền trở nên nghẹn ngào: “Mang thai, sau này sẽ không thể quay phim nữa.”

“Tôi phải lập tức lui về ở ẩn, sau đó chuẩn bị mang thai, yên lặng chờ sinh.” Cô dừng lại một chút, lại nhếch môi: “Tiêu tổng có tính toán sau đó giấu tôi ở đâu không, là ở nông thôn, hay là ở một thị trấn nhỏ nào đó?”

Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nhiên liền cứng đờ: “Cái gì mà giấu ở đâu?”

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, thờ ơ tuỳ ý cười một chút: “Không phải anh nói sao, để cho tôi l@m tình nhân của anh, trở thành người phụ nữ mà anh có thể cho tất cả mọi thứ tôi yêu cầu, ngoại trừ hôn nhân.”

Cô thật sự là bình tĩnh, những lời nói ra cũng lạnh lùng không chút hơi ấm.

Vừa rồi trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên còn lóe lên sự vui mừng, không biết làm sao đối mặt với lần làm cha đột ngột này, nhưng bây giờ lại bị từng câu từng chữ của Giang Nguyệt làm cho phai nhạt sạch sẽ.

Anh trầm mặt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh lùng nở một nụ cười: “Nhiều năm như vậy, điều tôi thích nhất ở cô chính là tính cách biết mình biết người này.”

“Cám ơn Tiêu tổng.” Giang Nguyệt làm bộ như không nghe ra sự châm chọc của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên vừa rồi còn ôm cô trong tay, bây giờ đã nhanh chóng buông ra, giễu cợt nhếch môi:

“Lúc trước không có đứa nhỏ, cô luôn miệng nói không thể tiếp nhận, hiện tại ngược lại tôi lại thấy cô tiếp nhận rất nhanh đó.”

“Đây là cái gọi là ‘phụ nữ vốn yếu đuối nhưng đến khi làm mẹ thì vô cùng quật cường’ phải không? Thật đúng là làm cho người ta cảm động.”

Giang Nguyệt sớm đã tê liệt với những lời châm chọc này, trong lòng cũng không cảm nhận được đau đớn:

“Chẳng lẽ tôi còn có lựa chọn khác sao? Chi bằng hiện tại thức thời một chút, còn có thể lấy được một chút lợi ích tốt. Chẳng lẽ muốn làm một bộ phim ngôn tình kiểu mẫu, mang theo con trong bụng rời xa quê hương, chờ nhiều năm sau lại để cho con và cha ruột gặp nhau?”

Loại tình tiết này vừa tục tĩu vừa hôi thối, ngay cả phim truyền hình hiện tại cũng lười quay loại này, căn bản không có người xem.

“Thay vì cái gọi là thanh cao, chịu khổ nửa đời người, còn không bằng hưởng phúc sinh con ra, còn có thể sống trong thoải mái tự tại.” Giang Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi tự giễu.

“Giang Nguyệt, ý của cô là, tôi sẽ để con tôi làm con ngoài giá thú?” Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt vô cảm, giọng cũng lạnh lùng trầm xuống, gằn từng chữ hỏi cô.

Biểu tình của Giang Nguyệt luôn sáng ngời sinh động, trên mặt vẫn treo nụ cười tươi như trước:

“Nếu không phải vậy, chẳng lẽ Tiêu tổng có ý định tính đến chuyện đường đường chính chính cưới tôi vào nhà sao?”

“Cô cũng xứng?” Anh gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ kia.

Tất nhiên là cô không xứng rồi. Giang Nguyệt tự giễu.

Giang Nguyệt cười rất tươi, ngay cả lúc cô đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô cũng không cười tươi đến như vậy:

“Tôi không xứng quang minh chính đại gả cho anh, con của tôi tự nhiên cũng không xứng lộ ra ngoài ánh sáng, chẳng lẽ đây không phải là đương nhiên sao?”

Căn phòng bỗng chốc im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện