Chương 601

“Anh cũng thấy rồi, hôm nay tôi đi bệnh viện không phải để lấy thuốc cảm.” Giang Nguyệt khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: “Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của tôi, phương pháp điều trị tốt nhất là ngừng làm việc.”

Giang Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tôi là diễn viên, cần phải xuất hiện trên màn ảnh mọi lúc để tăng nhiệt, chỉ cần tôi biến mất hơn ba tháng, sẽ có diễn viên xuất sắc mới thay thế tôi, hơn nữa khán giả cũng sẽ quên đi tôi.”

“Không phải anh đã nói sao, không có ai là không thể bị thay thế, và tôi cũng giống như vậy.”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe nội dung trong lời nói của cô, lơ đãng hỏi: “Không phải còn có tôi sao, tôi có thể để cho cô bị lãng quên sao?”

Anh nói một cách rất hời hợt.

Ở phương diện này, Tiêu Kỳ Nhiên quả thực là có vốn liếng để làm mưa làm gió. Muốn Giang Nguyệt giữ được danh tiếng, chỉ cần đập tiền là đủ rồi.

Hắn muốn để cho cô nổi hay chìm, một mình hắn có thể quyết định hoàn toàn, chẳng qua chỉ là chuyện ngoắc ngoắc ngón tay.

Những cái gọi là thiên tài cùng nỗ lực, ngày đêm rèn luyện, ở trước mặt những người này, đều là những thứ không đáng nhắc đến.

Chỉ cần bọn họ muốn, cho dù là một người mới đến cái gì cũng không biết, vẫn có thể trở thành một đại minh tinh.

Giang Nguyệt cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy, nói đi nói lại thì anh cũng chỉ là muốn tôi nhận thức rõ ràng là chỉ cần Giang Nguyệt tôi rời xa anh, thì cái gì cũng không thể làm được?”

Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại.

“Nhưng nếu tôi không muốn gì nữa thì sao?” Giang Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Vì sao cô lại nói như vậy, là bởi vì Tần Di Di mang thai con của tôi, cho nên cô muốn kết thúc?”

Ánh mắt anh mang theo dò xét, rõ ràng là muốn xác nhận tâm ý của cô, lại giống như là vội vàng muốn lật ngược lại tình cảnh này.

Thật giống như như vậy có thể chứng minh, Giang Nguyệt vẫn còn quan tâm đến anh.

Mà Giang Nguyệt cũng không có tránh né tầm mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ là nghe được chính miệng hắn nói ra ‘Tần Di Di mang thai con của tôi’, liền vội vàng chớp mắt mấy cái, giống như đem hơi nước tích góp trong mắt đè trở về.

Cô nói từng chữ một, bởi vì cảm xúc kích động mà giọng nói run rẩy: “Bây giờ anh biết rồi thì nên bắt đầu xây dựng gia đình của anh, xem xét cuộc sống trong tương lai, lập kế hoạch kết hôn và thậm chí là nuôi con.”

“Tiền tôi nợ anh đã trả hết, nhiều năm như vậy tôi vì Giang San cần cù chăm chỉ, coi như là có thể trả lại ân tình của anh, giữa chúng ta cũng nên kết thúc tại đây.”

“Năm đó cô cũng không phải nói như vậy!” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, dường như đang nghi ngờ những lời Giang Nguyệt đã từng nói:

“Không phải chính miệng cô đã nói, sau này mãi mãi đi theo tôi sao?”

Hắn vẫn luôn như vậy, sắp xếp và lên kế hoạch theo suy nghĩ của mình, không bao giờ thỏa hiệp với bất cứ ai hay bất cứ điều gì, quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn.

Giang Nguyệt chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ: “Nhưng ‘mãi mãi’ này không bao gồm việc tôi phải làm người tình không thể nhìn thấy ánh sáng của anh, được anh bao nuôi suốt đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện