Chương 569

Thời gian qua một phút đồng hồ, Tiết An ngay lập tức tra được phân tích về bức ảnh này, gọi điện thoại báo cáo cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiết An: “Tiêu tổng, tôi điều tra được, đây là bluebird, là một loại chim có bản tính cực kỳ kiêu ngạo, lông vũ xinh đẹp mà kêu lên lại rất êm tai, thích tự do, không dễ bị thuần phục.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, trả lời hắn một câu: “Tôi bảo cậu nói cái này?”

Tiết An toát mồ hôi lạnh, lại suy tư một chút rồi nói: “Ý chị Giang Nguyệt chắc là nói bản thân chị ấy giống với loài chim bluebird này, khao khát được tự do, không muốn bị trói buộc?”

Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, điếu thuốc bị hắn bóp có chút nhăn nheo: “Chỉ có như vậy?”

Nghe được ông chủ cũng không hài lòng với những lời hoa mỹ này, Tiết An lại vội vàng tra tư liệu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời:

“Có một loại cây gọi là bạch đàn xanh, có kịch độc, chỉ có chim bluebird mới có thể đậu trên nó.”

Tiết An nói xong, trong lòng lại có một tia linh cảm: “Tiêu tổng, có thể là chị Giang Nguyệt đang ám chỉ mình là chim bluebird này không?”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm ngâm vài giây, , bỗng nhiên bắt được trọng điểm: “Vậy bạch đàn xanh là ai?”

Lần này Tiết An cũng thông minh ra mà nói: “Có phải là ngài hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên: …

Trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không có khả năng là hắn.

Tối nay ở trong đại sảnh, bộ dáng Giang Nguyệt đối với hắn là nhượng bộ trốn tránh, căn bản không giống như đang có ám chỉ gì với hắn.

Nghe đầu dây bên kia nửa ngày không có động tĩnh gì, Tiết An không dám thở mạnh một tiếng:

“Hay là… tôi giúp ngài điều tra động thái hành tung gần đây của chị Giang Nguyệt nhé?”

Im lặng hồi lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới nặng nề mở miệng: “Không cần.”

Hắn hiện tại đang ở cùng một khách sạn với cô, hành tung sau này của cô hắn đều có thể quan sát được.

Không có gì phải vội.

Nghe được giọng điệu cùng thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên thay đổi, Tiết An trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lại như có như không nhắc nhở:

“Tiêu tổng, hai ngày nay tính tình Tiêu lão gia không được tốt lắm, hơn nữa còn nói muốn soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng tài sản, chắc là thật sự tức giận rồi, ngài xem…”

“Ông ta muốn làm gì thì làm.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt: “Chỉ cần ông ta có thể tìm được người thừa kế thích hợp, tôi liền có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”

Quan hệ của hai cha con nhà này, không có một ngày nào là hòa hoãn.

Biết rõ Tiêu Viễn Phong đang nổi trận lôi đình, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không quan tâm chút nào, lấy lý do đã bị cách chức, trực tiếp quăng việc mà chạy.

Bàn về năng lực chịu áp lực tâm lý, không ai lợi hại hơn Tiêu Kỳ Nhiên.

Nói chuyện với Tiết An xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, mở lại bài đăng của Giang Nguyệt, tìm xem có cái gì khác không.

Đúng lúc này, bên dưới bài đăng về chim gỗ có thêm một lượt thích, kèm theo một bình luận.

[Chỉ cần cô thích nó là được.]

Nhìn thấy dòng bình luận này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên trầm xuống.

Lúc trước khi nói chuyện phiếm với Kiều Cẩn Nhuận ở hành lang bệnh viện, Tiêu Kỳ Nhiên thuận tay thêm bạn, mà bình luận này vừa vặn là do Kiều Cẩn Nhuận bình luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện