Chương 494

Mệnh của cô đã đủ tệ rồi, không cần phải kéo theo cả Tiêu Kỳ Nhiên.

Giang Nguyệt ngồi trên đùi anh, kịch liệt run rẩy, hai mắt bị ép nhìn anh, không có chỗ trốn tránh. Cô sửng sốt hồi lâu, cảm xúc lúc đầu từ căng thẳng chuyển thành thả lỏng, cuối cùng hoàn hồn trở lại, ánh mắt khôi phục thần trí.

“Có mang theo thuốc không?” Thấy tâm trạng cô khá hơn một chút, Tiêu Kỳ Nhiên chuyển chủ đề, dịu dàng ôm cô:

“Tôi đi lấy thuốc cho cô, uống thuốc xong, nghỉ ngơi thật tốt.”

Giang Nguyệt mím chặt môi, ngồi ở vị trí ban đầu, nhìn hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh vali, ưu nhã bình tĩnh mở ra.

Sau đó, trong đống đồ lặt vặt được chị Trần bỏ vào, hắn từ từ nhặt được một chiếc quần lót. Màu hồng, có hoa văn ren ở mặt trước.

Giang Nguyệt: …

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng đi tới giật lấy, nửa xấu hổ nửa giận dữ: “Đừng có lục lọi, tôi tự mình tìm.”

Tiêu Kỳ Nhiên lúc này mới lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn dái tai hồng hồng nóng bỏng của cô.

Kiều diễm và lộng lẫy.

Biết được Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt đã trở lại Bắc Thành cùng một lúc, Tần Di Di trong lòng bất an, cô ta thậm chí không thể quay tốt quảng cáo, thỉnh thoảng lại thất thần, hoặc là tạo dáng sai.

Nhiếp ảnh gia đã nhắc nhở cô ta nhiều lần nhưng mặt cô ta vẫn đơ ra, hoàn toàn không phối hợp.

“Phiền quá đi, không chụp nữa!” Tần Di Di tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, không kiên nhẫn đi vào hậu trường, ra lệnh cho quản lý của mình:

“Tôi muốn trở về Bắc Thành.”

Quản lý của Tần Di Di là một người có tuổi trong công ty, lời nói rất có trọng lượng. Cũng sẽ không bởi vì Tần Di Di là người mới mà cưng chiều cô ta:

“Không thể đi, quảng cáo đã lên lịch cho mấy ngày này? Cô đi, làm sao quay đây.”

“Để bọn họ đợi, không được sao?” Tần Di Di nâng cằm, vẻ mặt thờ ơ nói: “Bạn thân tôi từ nước ngoài trở về, tôi muốn trở về gặp cô ấy.”

“Nếu cô bỏ đi, những quảng cáo này sẽ quá hạn, sẽ vi phạm hợp đồng. Chúng ta cần phải bồi thường thiệt hại rất lớn.”

Người đại diện kiên nhẫn giải thích với Tần Di Di: “Hơn nữa, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nghề nghiệp sau này của cô.”

“Vậy đền tiền đi.” Tần Di Di nói nhẹ nhàng như không: “A Nhiên có rất nhiều tiền, danh tiếng, tôi cũng không để ý, dù sao tôi cũng sẽ không làm minh tinh cả đời.”

Tần Di Di vừa nói, vừa nở một nụ cười tham vọngt: “Tôi sẽ là bà Tiêu trong tương lai. Khi những thương hiệu đó nhìn thấy tôi, họ sẽ phải năn nỉ mà mang sản phẩm mới của họ cho tôi dùng thử.”

Người quản lý thấy Tần Di Di đã quyết tâm rời đi, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc gọi điện cho Tiêu Kỳ Nhiên, giải thích tình hình.

Quả nhiên, đúng như Tần Di Di dự đoán, Tiêu Kỳ Nhiên nói tùy ý của cô ta, nếu không muốn quay, cô ta có thể ngừng quay, tìm nghệ sĩ khác thay thế, hoặc chỉ cần bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng.

Quản lý bất đắc dĩ thở dài, trong lòng mơ hồ cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện