Chương 486

“Cởi ra không có chỗ treo, tạm thời để lên người cô một lát.”

Giang Nguyệt mím môi, nhắc nhở hắn: “Khoang hạng nhất có móc treo quần áo chuyên dụng.”

Muốn có không gian lớn thì cứ quay lại khoang hạng nhất, nhàn rỗi không có việc ở hạng phổ thông chịu ủy khuất cái gì?

Hơn nữa, hắn không có bất cứ việc gì để ở lại.

“Tiết An đặt vé muộn, không có vé.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ngắn gọn:

“Đã đến lúc phải xuống rồi.”

Giang Nguyệt đứng dậy, vội vàng theo Tiêu Kỳ Nhiên xuống máy bay, vừa ra khỏi sân bay, lại không hiểu vì sao bị hắn kéo lên cùng một chiếc xe.

Lý do là đi cùng đường!

Cùng cái con đường nào vậy hả?

Sân bay nằm ở vùng ngoại ô, phải mất hơn hai giờ để lái xe đến Bắc Thành.

Hai người ngồi trong xe, Giang Nguyệt ngáp một cái, giả vờ lẩm bẩm: “Ôi chao, thật buồn ngủ.”

Nói xong, cô lại định lấy bịt mắt mà cô bỏ vào túi khi nãy.

Thế nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn Giang Nguyệt một bước, trực tiếp giật lấy bịt mắt từ trong tay cô, nhìn chăm chú cô một lúc lâu.

“Giang Nguyệt, cô cứ như vậy là vì không muốn nói chuyện với tôi?”

Giang Nguyệt bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm cho có chút bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt cô né tránh, lại giả vờ thẳng thắn, ra vẻ mê mang nói:

“Tiêu tổng, có phải anh suy nghĩ nhiều hay không? Tôi chỉ là quá mệt mỏi thôi.”

“Mệt thì chờ về nhà rồi ngủ.” Ánh mắt của người đàn ông sắc bén: “Bây giờ cô chỉ có thể chọn nói chuyện với tôi.”

Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên bị bệnh!

“Được, một tiếng ba mươi triệu!” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thờ ơ nói:

“Từ sân bay đến trung tâm Bắc thành phải mất hai tiếng đồng hồ, phải cần sáu mươi triệu mới được.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, động tác cực kì dứt khoát lấy điện thoại di động ra.

Không quá mười giây đồng hồ, điện thoại di động của Giang Nguyệt để trong túi cũng rung lên, cô lấy ra thì thấy trong tàì khoản được chuyển thêm một trăm triệu đồng.

“Anh chuyển nhiều quá.” Giang Nguyệt nhìn dãy số kia, mấy lần nuốt nước bọt, cô chỉ là nói đùa thôi, không ngờ tới hắn lại nghiêm túc như vậy:

“Anh chuyển thừa bốn mươi triệu, tôi chuyển lại cho anh.”

“Không cần.” Tiêu Kỳ Nhiên ngắt lời, đem điện thoại di động của cô nhét vào trong túi xách, giọng điệu ngắn gọn xúc tích:

“Hiện tại có thể nói chuyện được chưa?”

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, ánh mắt bất giác liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó là con số thật giá thật.

Cô lại ngẩng đầu, nhìn gương mặt với nụ cười nửa miệng của người đàn ông, ngay lập tức hạ quyết tâm.

Trò chuyện thì trò chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện