Chương 477

Khi nhìn thấy Giang Nguyệt rơi nước mắt trên ngựa quay gỗ, anh xúc động muốn đi qua hôn cô.

Tại sao cô lại khóc?

Cô không được khóc trước mặt anh.

Môi lưỡi đan xen cùng một chỗ, Giang Nguyệt hiếm khi không phản kháng, có lẽ là bởi vì trải nghiệm tối nay, làm cho cô cam tâm tình nguyện giao ra nụ hôn này, coi như là báo đáp anh.

Nước bọt đan xen với nhau, hơi thở của Giang Nguyệt dần dần trở nên kịch liệt, cánh môi khẽ nhếch lên, cánh tay không tự chủ được vòng quanh cổ Tiêu Kỳ Nhiên.

Giống như hai người đã từng ân ái vô số lần.

Anh vẫn hôn cô như trước, tay lại không an phận dần dần một đường xuống phía dưới, cầm mắt cá chân cô, ngón cái thản nhiên thong thả vuốt ve.

Tiêu Kỳ Nhiên không hôn nữa, chỉ là thân thể tách ra một khoảng cách nhỏ, lấy tay đẩy váy màu kẹo của Giang Nguyệt lên trên đùi, lộ ra quần lót màu sáng phía dưới.

Có một vết nước trên đó.

Giang Nguyệt xấu hổ giống như một con ốc rụt mình trong vỏ, đưa tay che đậy theo bản năng, buồn bực mềm nhũn người, làm nũng:

“Đừng nhìn…”

“Hôn một cái liền ướt?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười hỏi một câu, xương ngón tay dài bắt đầu làm bậy, chỉ dừng lại một chút, liền trượt vào một mảnh bùn đất ướt át.

Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt lập tức mở to, mu bàn chân ở trong không trung cũng cong lên, xấu hổ dùng cánh tay ôm lấy cổ anh:

“Tiêu Kỳ Nhiên, đây là trên vòng đu quay…”

Nửa người trên của người đàn ông đè xuống, giống như một con sâu nước hôn vành tai cô, sau đó hôn lên má cô, mãi cho đến trên môi, rồi lại chôn mặt vào xương quai xanh của cô.

“Là do cô muốn.” Anh thấp giọng nói: “Có muốn tôi hầu hạ cô không, hả?”

Giang Nguyệt mở mắt ra, thanh âm nức nở, nhịn không được cầu xin: “Tôi không có, anh mau dừng lại đi.”

Khí chất đoan trang cấm dục ngày thường của người đàn ông đã bị dỡ bỏ từ lâu, quanh thân lan truyền dục vọng xâm chiếm, chỉ chờ thời cơ phát động.

Mu bàn tay Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng nổi lên gân xanh, trong khoang cabin yên tĩnh vang lên từng trận tiếng nước bọt.

Âm thanh không lớn lắm.

Nhưng trong không gian kín mít như vậy, lại rất rõ ràng.

Cùng với đại não trống rỗng, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa cằm lên, thanh âm không thể ức chế, phát ra tiếng hoan ái, hai tay dùng sức ôm chặt lưng anh.

Tại thời điểm này, vòng đu quay đã đạt đến điểm cao nhất.

Giang Nguyệt cũng vậy!

Nhìn cô gái nhỏ đã ngã vào trong ngực mình, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn không chớp mắt, sau đó chậm rãi rút ngón tay thon dài ra.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện