Chương 444

Xe dần dần đi xa, Giang Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, toàn thân đã chết lặng, hai mắt chỉ còn sự trống rỗng.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một lát rồi mới mở miệng, chậm rãi hỏi: “Suy nghĩ cho kỹ, thật sự không nghĩ đến tình thân sao?”

“Tôi còn tình thân gì nữa đây?”

Giang Nguyệt nhếch môi, âm thanh khàn: “Cha qua đời, mẹ tái giá, còn một em trai mỗi ngày mắng tôi là kẻ đê tiện, sao có tình thân cho được?”

Tình thân cuối cùng của cô đã bị tiêu diệt hoàn toàn từ lâu rồi.

Ở Hoa Thành, ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy lụa dài dự tiệc, vai và cánh tay lộ ra ngoài không khí, đã hơi ửng đỏ vì lạnh.

Cô trông rất tiều tụy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cơ thể cứng ngắc của cô, biết hiện tại cô không đi được nữa.

Đôi mắt anh trầm xuống, ngón tay tháo cúc áo âu phục, khoác lên vai cô: “Tôi ôm cô.”

Tiêu Kỳ Nhiên đưa tay tới.

Bàn tay của anh rộng lớn, năm ngón tay thon dài, trông rất mạnh mẽ và uy lực.

Cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trong âu phục truyền đến da, Giang Nguyệt hơi rụt người lại.

Anh luôn như vậy, khi cô yếu ớt và dễ bị tổn thương nhất, anh vươn tay về phía cô, liều lĩnh bảo vệ cô trong vòng tay anh.

Khiến cô không thể không động tâm, hết lần này đến lần khác quyến luyến sự ấm áp của anh.

Cô nghĩ, không ai vô duyên vô cớ luôn sẵn sàng giúp đỡ mình, trừ phi anh cũng có tình cảm với cô.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu được rất nhiều điều.

Từ trước đến nay, Tiêu Kỳ Nhiên không hề yêu cô, anh giúp đỡ cô chỉ vì cô còn có giá trị.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Kỳ Nhiên luôn là thương nhân đặt lợi ích lên hàng đầu.

Giang Nguyệt im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười lắc đầu, né tránh tay Tiêu Kỳ Nhiên: “Cảm ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp, nhưng không còn sớm nữa, tôi nên về rồi.”

“Về đâu?” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức tối sầm lại, gằn từng chữ hỏi: “Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn muốn về đâu?”

“Vậy Tiêu tổng muốn đưa tôi đi đâu?”

Cơ thể Giang Nguyệt bị âu phục bao kín, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, cô nhếch môi cười tự giễu: “Là khách sạn, hay là trong xe của anh?”

Ngay lúc này, cô cười như hoa, nhưng nụ cười không hề chân thật, giống như vừa chạm vào đã vỡ vụn: “Bởi vì đêm nay anh giúp tôi cho nên tôi phải giống như trước kia, ngủ một đêm với Tiêu tổng, phải không?”

Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới khả năng kiểm soát cục diện và con người của mình lại sẽ hoàn toàn mất kiểm soát vào lúc này.

Tốt lắm! Thật sự rất tốt!

Biểu cảm trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, áp lực xung quanh anh đang giảm xuống từng chút một.

“Cô thông minh đấy.” Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt, từng từ được phát ra giống như rít khỏi kẽ răng: “Dường như cô luôn biết vị trí mình ở đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện