Chương 434

Trong thang máy rất yên tĩnh, Giang Nguyệt chủ động vươn tay: “Tiêu tổng.”

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, gật đầu: “Gần đây biểu hiện không tệ.”

Vừa nói, Tiêu Kỳ Nhiên cũng vươn tay ra.

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Nguyệt nhìn thấy anh trong dáng vẻ đứng đắn đoan chính như vậy.

Cô hít sâu một hơi, nụ cười ngọt ngào không chê vào đâu được: “Cảm ơn Tiêu tổng, cũng là nhờ ngài can đảm hơn người, dám giao chi nhánh mới cho tôi.”

Giang Nguyệt đưa tay ra, nắm lấy đầu ngón tay của anh.

Cô chỉ lễ phép chạm vào, định nhanh chóng thu tay lại, nhưng người đàn ông lại dùng sức, trực tiếp kéo cô vào lòng.

Thang máy dành cho khách của khách sạn Fly Blossom có một mặt trong suốt, khi đi lên có thể nhìn toàn cảnh Hoa Thành.

Nhưng giờ phút này, Giang Nguyệt cũng không có tâm trạng để thưởng thức.

Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa mạ vàng, xẻ cao. Trước ngực và sau lưng đều là thiết kế hình chữ V rất táo bạo, tôn lên những đường cong vừa mảnh mai vừa thanh tú của cô.

Đặc biệt là xương bướm lập thể ở lưng rõ ràng của cô lộ ra hoàn toàn.

Trong nháy mắt chạm vào lưng cô, Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại hai giây, sau đó mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Mặc ít như vậy sao?”

Vừa nói, anh bước từng bước tiến lại gần, kẹp đôi giày da bóng vào giữa hai chân cô, dùng đầu gối ép vào chân cô.

Nghĩ kỹ lại, đã lâu họ không có tiếp xúc thân mật.

Nó khiến anh có chút khó có thể chịu đựng được.

Giang Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt, khẩn trương nhìn thoáng qua camera ở góc thang máy: “Anh đừng làm bậy, có camera.”

“Tiết An sẽ xử lý.”

Giọng điệu bình thản của anh có một thái độ của bề trên: “Vừa rồi cô nói cái gì, nói lại một lần nữa.”

Suy nghĩ Giang Nguyệt có chút rối loạn, cứng ngắc lặp lại một lần: “Tôi nói cám ơn Tiêu tổng, nhờ ngài cho tôi cơ hội này, tôi mới có thể…”

Giang Nguyệt còn chưa dứt lời, người đàn ông lại đẩy cô về phía sau.

Tấm lưng lộ ra ngoài không khí của cô dán vào mặt kính thang máy, cảm giác lạnh lẽo chạm vào khiến da thịt Giang Nguyệt run rẩy.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh nhạt, toát ra một luồng khí lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không thể chạm tới.

“Giả vờ đứng đắn như vậy làm gì, trong thang máy này có người thứ ba sao?”

Phải, trong thang máy này chỉ có hai người!

Vốn dĩ vừa rồi Tiết An và Tĩnh Nghi muốn đi theo vào, kết quả chỉ bằng một ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, Tiết An đã cứng rắn túm lấy Tĩnh Nghi.

“Này… thang máy này quá chật chội rồi, chúng ta chờ thang tiếp theo đi.” Tiết An gãi đầu, giải thích Tĩnh Nghi một cách rất gượng ép.

Quá chật chội? Chỉ có hai người, chậc chội cái gì?

Không đợi Tĩnh Nghi kịp mở miệng từ chối, thang máy đã khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện