Chương 420

Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp đi tới trước mặt bác sĩ, lạnh nhạt đáp: “Tôi là người nhà của bệnh nhân.”

Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, hơi nhíu mày, giọng điệu trách cứ: “Bản thân bệnh nhân có tiền sử bệnh tim mạch, không thể bị kích động, gia đình anh đã chăm sóc bệnh nhân như thế nào vậy?”

Bác sĩ vừa dứt lời, Tần Di Di liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng cô run lên, cúi đầu thấp hơn, trầm mặc không nói gì.

Trước đây Tô Gia Lan bởi vì nhồi máu não mà phải ngồi xe lăn, dẫn đến thân thể thiếu vận động và rèn luyện, tim mạch không hoạt động linh hoạt. Lần này tâm tình dao động đã ảnh hưởng trực tiếp đến tim, cung cấp không đủ máu lên não dẫn đến hôn mê đột ngột.

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng nghe bác sĩ dặn dò xong, chỉ hỏi một câu: “Khi nào mẹ tôi có thể tỉnh lại?”

“Việc này không dễ nói, phải xem tình huống sơ tán máu đông của bệnh nhân.” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu:

“Bản thân bệnh nhân trước đây đã có tiền sử tắc mạch máu, dẫn đến nhồi máu não, vẫn chưa hồi phục tốt. Hiện tại lại rơi vào tình trạng này, bệnh tình cũng trở nên trầm trọng hơn.”

Trước khi rời đi, bác sĩ nói thêm: “Tìm một nhân viên y tế chăm sóc cẩn thận, tốt nhất là người trước đây có kinh nghiệm chăm sóc, như vậy bệnh nhân có thể phục hồi nhanh hơn.”

Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tần Di Di nghe được một câu này của bác sĩ, ánh mắt sáng rực lên, thẳng lưng bước lên phía trước, vẻ mặt thành khẩn:

“A Nhiên, để cho em chăm sóc bác gái đi, em nhất định sẽ chăm sóc bác thật cẩn thận.”

“Có thể chăm sóc tốt thật không?” Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm nhìn Tần Di Di, trực tiếp từ chối cô:

“Với sự kiên nhẫn của em, chỉ sợ không quá ba ngày, em đã không thể làm nổi nữa.”

“Nếu mẹ tôi lại xảy ra chuyện, em có thể gánh vác nổi trách nhiệm này hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói rất ngắn gọn, câu hỏi khiến cho thân thể Tần Di Di nhất thời cứng đờ, tâm tình có chút chột dạ.

Cô chỉ là muốn biểu hiện bản thân trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lưu lại ấn tượng tốt với anh, cũng không suy nghĩ quá nhiều về cái gì khác.

Tần Di Di là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nhà, cha mẹ cũng tương đối yêu thương bảo bọc. Cô ta làm sao có thể chăm sóc cho người khác, huống hồ là bệnh nhân có tiền sử bệnh tim mạch?

Nhìn cô rơi vào trầm mặc, ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Nhiên rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa rít một hơi dài, anh mới chậm rãi nói:

“Tuần sau có đợt huấn luyện dã ngoại dành cho nghệ sĩ mới, nhớ tham gia.”

Ý tứ này của anh chính là đẩy Tần Di Di ra xa khỏi việc này.

Trong lòng Tần Di Di đột nhiên hoảng hốt, đôi mắt ướt át đáng thương: “A Nhiên, anh muốn đuổi em đi sao?”

“Chỉ là sắp xếp công việc bình thường thôi, đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, không thay đổi sắc mặt:

“Tôi đã nói rồi, bây giờ em cần phải học hỏi và trưởng thành.”

Một câu nói này của Tiêu Kỳ Nhiên làm cho Tần Di Di nhất thời không biết nên nói gì.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện