Chương 409

Điều đáng ngạc nhiên là Tiêu Kỳ Nhiên lúc này lại không hề chế nhạo cô mà chỉ hỏi một câu như vậy.

Giang Nguyệt cắn cắn môi: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi cùng Tiêu tổng cứ tiếp tục dây dưa mờ ám như vậy, cả đời này tôi cũng sẽ không tìm được thích hợp.”

Quan trọng nhất là trái tim của cô sẽ luôn bị trói buộc với anh, ngày càng lúng sâu hơn.

“Cùng với tôi dây dưa mờ ám?” Tiêu Kỳ Nhiên cười nói:

“Bốn năm nay, tôi để cho người ta truyền tin tức tiêu cực về cô hay là làm xấu hình ảnh của cô?”

Giang Nguyệt im lặng không đáp.

Bốn năm qua, Tiêu Kỳ Nhiên thực sự đã bảo vệ cô rất tốt.

Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, có chút tự giễu: “Cho dù là bên ngoài có suy đoán lung tung, tôi cũng chưa bao giờ cho phép bọn họ được viết bậy bạ cái gì.”

Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc lạnh nhạt, rũ mắt chú ý tới cổ áo ngủ Giang Nguyệt thoáng mở rộng, đưa tay giúp cô kéo nó lại.

Sự dịu dàng bất ngờ của anh khiến Giang Nguyệt có chút sững sờ.

Giang Nguyệt do dự một chút, lại tìm đề tài khác: “Anh tới Hoa Thành có chuyện gì à?”

“Thấy cô chơi đủ rồi, định đến giúp cô thu dọn cục diện rối rắm này.”

“Vì sao?”

“Không phải cô muốn thử điều hành công ty sao?” Tiêu Kỳ Nhiên buông cổ áo ngủ của cô ra, ngước mắt nhìn cô:

“Tiến độ của công ty không thể liên tục kéo dài, cô chắc cũng rõ ràng.”

“Nếu đã cho cô cô đi trải nghiệm, phần còn lại nên mau chóng đi vào quỹ đạo.”

Giang Nguyệt hơi nhướng mắt nhìn anh.

Tiêu Kỳ Nhiên nói những lời này một cách cực kỳ cưng chiều, như thể đang suy nghĩ vì cô.

Có anh ở đây, cũng không cần lo lắng công ty sẽ xảy ra vấn đề gì.

Nhưng cô vẫn muốn thử.

Cô muốn dựa vào bản lĩnh của mình để điều hành công ty, muốn dựa vào năng lực của mình từng chút một hoàn thành mục tiêu.

Chứ không phải là dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên.

Bản chất của Giang Nguyệt là một bông hồng cao ngạo, không muốn trở thành hoa tầm gửi dựa vào người khác.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là chị Trần gọi tới.

Giang Nguyệt bắt máy, giọng nói của chị Trần ở đầu dây bên kia rất hưng phấn, cố gắng đè nén giọng nói mà hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, chị không làm phiền gì đến em chứ?”

“Không có, em vừa mới ăn tối xong.” Giang Nguyệt dịu dàng trả lời, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái.

Chị Trần nghe động tĩnh bên trong điện thoại, xác định mình không quấy rầy cái gì, mới mừng rỡ mở miệng:

“Bên Vitaly vừa liên hệ với chị, nói muốn cùng chúng ta nói chuyện hợp tác đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện