Chương 407

Bữa tối Giang Nguyệt luôn ăn rất ít, cháo chỉ ăn được một nữa đã không ăn thêm nổi nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên đi qua, đem điếu thuốc còn sót lại trong tay dập tắt trong gạt tàn, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn:

“Không ăn nữa?”

“Tôi no rồi.” Giang Nguyệt thành thật trả lời.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống đối diện Giang Nguyệt, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, trực tiếp cầm lấy chén trước mặt cô, dùng thìa cô vừa dùng bắt đầu ăn cháo.

Toàn thân người đàn ông toát ra vẻ cao quý, mặc dù áo sơ mi trên người hơi nhăn nhưng vẫn toát ra khí chất quý tộc thanh cao.

Nhưng anh cứ như vậy mà ăn hết phần cháo thừa của cô, chờ đến khi chén đặt trở lại mặt bàn, đã không còn một giọt.

Giang Nguyệt: “… Thật ra, anh có thể bảo khách sạn đem lên thêm một phần mới.”

Không cần thiết phải ăn cùng một bát cháo và dùng chung một chiếc thìa với cô.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: “Không cần, tôi không đói lắm. ”

Nói xong, anh định châm thuốc, lại nhớ tới chuyện cổ họng Giang Nguyệt bị tổn thương lúc trước, ngón tay muốn mở hộp thuốc lại dừng lại, lại đút hộp vào trong túi.

Giang Nguyệt lúc này mới mở miệng: “Bác sĩ nói anh mệt mỏi quá mức, cần nghỉ ngơi thật tốt, gần đây anh rất bận rộn à?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt không nhanh không chậm dừng trên mặt cô: “Không phải chuyện cô nên quan tâm.”

Giang Nguyệt: …

Đúng thật là không nói chuyện bình thường với người đàn ông này.

Giang Nguyệt đứng dậy liếc nhìn đồng hồ: “Tiêu tổng, cũng muộn rồi, tôi về phòng khách nghỉ ngơi trước, sáng mai tôi sẽ rời đi.”

Đã tắm rửa thay đồ ngủ xong xuôi rồi, cũng không thể đuổi cô đi như thế này đúng không?

Lúc trước cũng không phải Giang Nguyệt chưa từng đi công tác với Tiêu Kỳ Nhiên. Dù sao cũng không ngủ chung phòng, cho nên cô cảm thấy không có gì đáng để quan tâm.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô tùy tiện sắp xếp mọi việc một cách tự nhiên, tâm tình có chút vi diệu, vì thế hỏi một câu:

“Ai cho phép cô ở lại đây?”

Thần sắc Giang Nguyệt không thay đổi, khoanh tay trước ngực, bắt chước bộ dáng của Tiêu Kỳ Nhiên khi nãy, mặt mũi trầm xuống:

“Phòng tổng thống của khách sạn còn không chứa được cô sao?”

“Lúc nãy Tiêu tổng đã nói như vậy đó!”

Cô bắt chước rất sinh động, Tiêu Kỳ Nhiên có chút không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng che giấu nụ cười:

“Cô diễn rất chân thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện