Chương 383

Trong lời này ý châm chọc rất rõ ràng, chẳng khác nào trực tiếp nói Giang Nguyệt vì muốn lấy lòng Tô Gia Lan mà không tiếc thủ đoạn.

Mí mắt Giang Nguyệt khẽ nhấc lên, cười như không cười nhìn cô ta: “Người có tâm tiếp theo, không phải là cô à?”

Tươi cười trên mặt Tần Di Di lập tức cứng đờ.

Những thứ nên dặn dò cũng không còn bỏ sót điều gì, Giang Nguyệt cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ, đi xuống dưới lầu công ty tập trung với chị Trần.

“Chị Giang Nguyệt.” Đột nhiên Tần Di Di gọi cô lại, cô ta chậm rãi mở miệng nói:

“Cảm ơn chị đã chỉ dạy cho em nhiều điều như vậy, sau này em sẽ cố gắng làm tốt như chị.”

“À không, còn tốt hơn so với chị mới đúng.”

Thậm chí mấy chữ cuối cô ta còn cố tình nhấn mạnh từng chữ một.

Rất có ý muốn diễu võ dương oai.

Hiện tại Giang Nguyệt đã mất đi chỗ dựa, bị điều rời khỏi tổng bộ, nhưng vẫn tỏ ra thanh cao và ngạo mạn như trước, khiến cho Tần Di Di rất khó chịu.

Giang Nguyệt dựa vào cái gì mà vẫn luôn có dáng vẻ ngạo mạn như vậy?

Từ nay về sau, cô cũng chỉ là một cô gái bị Tiêu Kỳ Nhiên vứt bỏ mà thôi.

Giang Nguyệt không muốn trì hoãn thêm nữa, sợ chị Trần đợi lâu, nên cô cũng không quay đầu nhìn Tần Di Di một cái, chỉ hời hợt nói ra một câu:

“Vậy tôi chúc cô mọi chuyện đều như ý nguyện nhé.”

Vừa mới mở cửa, sút chút nữa Giang Nguyệt đã đâm sầm vào ngực của một người đàn ông.

Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay đứng chắn trước cửa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cô.

“Ở trong phòng nói cái gì mà không thể cho người khác biết?”

Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi đảo qua Giang Nguyệt: “Không phải đặt vé máy bay buổi chiều sao, vậy mà vẫn còn ở đây rề rà?”

Còn chưa kịp đợi Giang Nguyệt trả lời, Tần Di Di đã vội vã chạy đến đứng chắn giữa trước mặt hai người. Vui vẻ, cao hứng và phấn chấn, cái nào cũng đều không giấu được:

“A Nhiên, anh đến đón em đi xem hòa nhạc à?”

Cô ta cố ý để Giang Nguyệt nghe thấy.

Tần Di Di muốn Giang Nguyệt biết quan hệ hiện tại của cô ta và Tiêu Kỳ Nhiên đang rất gần gũi, hơn nữa còn thường xuyên hẹn hò.

Mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải ở trước mặt Giang Nguyệt thắng một ván.

Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, ánh mắt chạm đến quyển sổ nhỏ trên tay Tần Di Di, tiện tay rút ra.

Vẻ mặt Tần Di Di cứng đờ, muốn cướp lại nhưng đối phương đã nhìn thấy nội dung trên đó.

Bầu không khí trong phòng nghỉ lập tức đóng băng.

Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, lộ ra sự lạnh lùng bức người: “Trên đây viết cái gì?”

“A Nhiên, anh nghe em giải thích.”

Tần Di Di có chút bối rối, “Em muốn hiểu thêm một chút về sở thích và thói quen sinh hoạt của mẹ anh, như vậy, lần sau có gặp mặt cũng sẽ không chọc giận bác ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện