Chương 339

Lúc này, chị nhân viên phục vụ mặc chiếc váy hoa nụ đáng yêu cầm thực đơn đi tới, mỉm cười, giọng nói ngọt ngào:

“Quý khách, món đặc trưng của chỗ chúng tôi là món ‘Nồng Tình Uyên Ương’, rất thích hợp cho các đôi tình nhân. Quý khách có muốn dùng món này không ạ?”

Nhà hàng này rất cởi mở và chấp nhận các cặp tình nhân đồng tính, và đương nhiên, họ rõ ràng coi hai người bọn họ là một cặp.

Từ lúc đi vào sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đã rất bình tĩnh, lúc này rất khó đoán biết tâm trạng của anh ta.

Tiết An thì nổi hết da gà.

“Ờ thì… cô, cho chúng tôi hai ly nước bất kỳ là được rồi.” Tiết An không dám nói thêm gì, chỉ muốn nhanh chóng đuổi nhân viên phục vụ này đi.

Chị gái váy hoa nhỏ càng nhiệt tình hơn: “Vậy hai cậu có thể thử ‘Hoa Nhài Xanh Sữa Mỗi Ngày Đều Nhớ Em’ và ‘Ô Long Tuyết Đỉnh Yêu Em Mọi Lúc’. Hai món này đều là hai món bán chạy nhất của bên chúng tôi!”

Tiết An xấu hổ đến mức các ngón chân đều bám chặt cuống đất, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

Cậu ta sợ rằng đôi mắt của sếp cậu có thể giết chết bất kỳ ai nhìn vào.

Không phải chỉ là hoa nhài sữa xanh và tuyết đỉnh ô long sao, đặt cái tên gì cứ kỳ kỳ dị dị!

“… Vậy thì, vậy thì cho tôi hai món đó thôi.” Tiết An ấp úng, cho đến khi chị gái mặc váy hoa nhỏ kia bước đi, cậu ta mới cảm thấy tảng đá đè lên ngực mình cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

“Vì sao hai người bọn họ lại gặp mặt nhau ở chỗ này?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đến lạ thường:

“Nơi này không giống một nơi để bàn chuyện công việc.”

Tiết An vội vàng trả lời: “Hiện tại dư luận trên mạng đang rất chú ý đến hai người bọn họ. Nếu chọn địa điểm khác rất có thể sẽ bị nghe lén, chi bằng đến nơi dành cho các cặp tình nhân vậy.”

“Nếu như vậy, cho dù là kẻ có tâm muốn theo dõi hay đi săn tin tức, thấy họ ở những nơi này, nếu như muốn lan truyền ra những thông tin tiêu cực thì cũng sẽ tự được hóa giải.”

Tiết An lúc trước đã tìm hiểu qua, loại sách lược này gọi là “tương kế tựu kế”.

Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên hơi bình tĩnh lại một chút.

Nghe cũng có vẻ hợp lý.

Đúng lúc này, cửa nhà hàng bị đẩy ra, chuông gió chim treo ở cửa va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.

Giang Nguyệt và Trần Tư Tề sóng vai đi vào, tuy họ không nắm tay nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách rất gần.

Họ giống như một đôi tình nhân mới ở bên nhau không lâu, còn có chút ngây ngô e thẹn.

Mặc dù Giang Nguyệt đeo kính râm, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô, sau đó anh ta nhanh chóng cúi đầu quay sang chỗ khác, dĩ nhiên là không muốn để Giang Nguyệt phát hiện ra anh ta.

Tiết An: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện