Chương 328

Cô nhường đường trước, sau đó xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi đi rót một ly nước nóng cho Tiêu tổng, cứ ngồi tùy ý.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới thong thả bước vào phòng, chú ý tới hai bông hồng trắng được cắm trong bình hoa đặt trên bàn.

Nhìn căn phòng tuy nhỏ hẹp nhưng được bố trí ấm áp này, đáy mắt anh vô tình nhuốm một nụ cười.

Giang Nguyệt vẫn như vậy.

Rõ ràng thoạt nhìn tính cách thờ ơ và lạnh lùng, nhưng trong những chi tiết của cuộc sống vẫn thể hiện Giang Nguyệt là một cô gái nhỏ yêu đời.

Chỉ tiếc nơi này quá nhỏ.

Chiều cao gần một mét chín của Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở căn hộ này cảm thấy hơi ngột ngạt.

Ngày hôm đó anh ngủ trong phòng ngủ của Giang Nguyệt, giường vừa nhỏ vừa chật, anh ngủ không ngon chút nào.

Thụy Uyển vẫn hợp với cô hơn.

Lúc Giang Nguyệt chậm rãi bưng hai ly nước nóng từ trong phòng bếp đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngước mắt lên, lơ đãng nói: “Ở đây có quen không?”

Giang Nguyệt nghe thì biết được anh đang chê căn nhà của cô quá nhỏ.

Giang Nguyệt giật mình chốc lát, sau đó tươi cười nói: “Vẫn ổn, quét dọn tương đối thuận tiện.”

Mặc dù nhỏ nhưng sống rất thoải mái.

“Về Thụy Uyển đi.” Tay trái Tiêu Kỳ Nhiên sửa lại tay áo một cách tự nhiên, nhận lấy ly nước từ Giang Nguyệt, hơi nhếch môi, âm thanh cực kỳ trầm ổn:

“Nơi đó thích hợp với cô hơn.”

Giang Nguyệt sững người trong nháy mắt.

Về Thụy Uyển?

Cô suýt nữa không nhịn được buột miệng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên, đầu anh bị lừa đá sao?

Hiện tại Tần Di Di đang ở Thụy Uyển, chẳng lẽ anh định để ba người sống cùng một nhà sao?

Một người còn chưa đủ, anh còn muốn chơi hai người cùng lúc?

Trong đầu cô không nhịn được lại hiện lên bình luận của cư dân mạng một lần nữa…

Đúng là nhà giàu chơi hoa. Quá tốn kém.

Không nghĩ tới anh lại ăn chơi như vậy, cũng không sợ lây nhiễm chéo à?

Giang Nguyệt há môi, lời châm chọc đến bên miệng nhưng cô vẫn nhịn xuống, nặn ra một nụ cười, giọng điệu đặc biệt không thật lòng: “Tiêu tổng, tôi không có ý định sống cùng người khác.”

“Sống cùng với ai?” Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, cười nửa miệng: “Nơi đó không có ai, sẽ không ai quấy rầy cô.”

Chỉ thỉnh thoảng anh mới ghé qua thôi.

Không có ai? Giang Nguyệt suy nghĩ hỗn loạn, nhìn anh không thể tin được, trong lúc nhất thời không khống chế tốt cảm xúc, lẩm bẩm nói:

“Không phải Tần Di Di…”

“Tôi không để cô ấy không ở đó, dù chỉ một ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện