Chương 264

Đã đấu với nhau nhiều như vậy, sao Giang Nguyệt lại không hiểu tâm tư của cô ta.

Tần Di Di của ngày hôm nay, ngoài việc lấy được tài nguyên trong ngành, Tiêu Kỳ Nhiên cũng ưu ái cô ta nên cô ta cảm thấy vô cùng đắc ý, thoải mái biết bao.

Đây là cố ý diễu võ dương oai trước mặt cô!

Giang Nguyệt rũ mắt nhìn Tần Di Di, tâm trạng không hề bị cô ta làm ảnh hưởng.

Khí thế của cô cũng mạnh hơn cô ta nhiều, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi: “Tần Di Di, trong buổi tổng kết sẽ thống kê thành thích của mọi người trong năm qua, gần đây cô có tác phẩm nào không?”

Giang Nguyệt vừa nói xong, khuôn mặt Tần Di Di lập tức tái nhợt.

Thời gian cô ta vào Giang San không lâu, mặc dù cũng nhận được một ít quảng cáo, nhưng về mặt cá nhân, cô ta vẫn chưa có được tác phẩm nào tử tế.

Một bộ phim thần tượng ngắn đề tài thanh xuân vì scandal khách sạn trước đó mà khiến nam chính Lâm Thần bị phong sát toàn bộ, bộ phim này cũng không thể chiếu được.

Thùng rỗng kêu to, không có bản lĩnh thực sự.

Giang Nguyệt đứng thẳng lưng, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt cô ta, giọng nói rõ ràng: “Trong ngành này, cô cũng được xem là người mới có may mắn. Nhưng nếu cô cứ dựa vào sự may mắn thì có một ngày, sự may mắn đó sẽ bị dùng hết.”

Không cần nói rõ thì cũng biết ý nghĩa của câu này.

Hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên có thể giúp được cô ta nhưng không có nghĩa cả đời này hắn đều có thể giúp được cô ta.

Tần Di Di rũ mắt, cắn khóe môi, trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

Đến khi Giang Nguyệt đã đi xa, Tần Di Di mới cúi đầu đuổi theo, bởi vì vừa rồi không vui nên cố ý kéo dài khoảng cách với cô.

Rõ ràng hai người đã gặp ở cửa nhưng nhất quyết không vào cùng một lúc, từng người bước vào hội trường của Giang San.

Giang Nguyệt cũng không được xem là tới muộn, nhưng đã có không ít người đến trước.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở vị trí giữa hội trường hội nghị, có thể nhìn thấy tình hình chung của toàn bộ hội trường.

“Nguyệt Nguyệt, ở đây!” Chị Trần vẫy tay với cô, bên cạnh có một chỗ trống, ý bảo cô ngồi xuống.

Từ lúc Giang Nguyệt đi vào phòng hội nghị, cho đến khi ngồi xuống, đôi mắt hẹp dài của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người dây dưa trong không trung.

Ngay sau đó, Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt trước, cười với chị Trần: “Chị Trần, chị đến thật sớm.”

Chị Trần nhìn cô ngồi xuống, không nhịn được chậc một tiếng, trong giọng nói có vẻ đau lòng nói không nên lời: “Mấy ngày không gặp mà em lại gầy đi nhiều rồi.”

“Nếu gầy đi nữa thì lên hình sẽ không đẹp đâu.”

Giang Nguyệt nở nụ cười, thân mật kéo cánh tay chị Trần, làm nũng: “Còn không phải là do không được ăn cơm do chị Trần tự tay nấu sao, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhớ thương.”

“Đêm ba mươi Tết nhớ qua nhà chị, Hi Hi còn mong em tới đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện