Chương 248

Nhưng điều Giang Nguyệt không ngờ tới là trên xe còn có một người khác.

Chính là Tần Di Di, người đang thẹn thùng nắm tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.

Trốn cũng trốn không thoát, Giang Nguyệt không thể làm gì khác ngoài việc đối mặt trực tiếp với họ, ô im lặng vài giây trước khi chào đón họ một cách bình tĩnh.

“Chào chị Giang Nguyệt.” Giọng nói Tần Di Di tinh tế, rất thanh thúy: “Chị muốn đi đâu vậy, có muốn em và A Nhiên đưa chị đi không?”

Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi đã gọi xe rồi.”

Cô vừa định nhấc chân lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cô lại, sắc mặt không thay đổi: “Muốn làm gì?”

Giang Nguyệt nói: “Về nhà.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng trên người cô, nhìn cô đi ngang qua mình, anh đột nhiên nói: “Tôi muốn để Di Di ở lại Thụy Uyển.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Sau này tôi sẽ chuyển đến sống cùng cô ấy.”

Giang Nguyệt sững người trong hai giây.

Không biết sao, cô bỗng nhiên cảm thấy khó thở, có một loại cảm xúc khó hiểu bắt đầu lan tỏa trong ngực cô.

Anh muốn đưa Tần Di Di đến sống ở Thụy Uyển?

Sống trong ngôi nhà mà cô đã sống trong nhiều năm. “Ngôi nhà” chứa đầy những kỷ niệm của cô về Tiêu Kỳ Nhiên.

Có lẽ, cũng không thể gọi là nhà…

Giang Nguyệt cúi đầu, túi xách trong tay đột nhiên lỏng ra, rơi thẳng xuống đất.

“Chị Giang Nguyệt, đồ của chị bị rơi kìa.”

Tần Di Di thấy vẻ mặt Giang Nguyệt không đúng, bỗng nhiên đi tới, nhặt cái túi rơi trên mặt đất lên, nhét vào trong lòng bàn tay cô.

Nếu như không phải ý khoe khoang trên mặt cô ta quá mức rõ ràng, thì người khác còn cho rằng cô ta đang quan tâm Giang Nguyệt.

Khuôn mặt của cô ta hơi ngại ngùng: “Hôm qua không phải em gặp một chút sự cố sao? A Nhiên nói không yên tâm về em nên ở cùng nhau như vậy tương đối an toàn.”

“Hơn nữa, dù sao bọn em cũng đang yêu đương, ở chung với nhau cũng rất bình thường đúng không?” Cô ta nói, hai má bắt đầu ửng đỏ.

Giang Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, nắm chặt túi xách trong tay. “Ừ, vậy rất tốt.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, không có thăng trầm: “Tôi đi trước, cô cứ làm đi.”

Nói xong, cô đi về phía trước một bước, lại phát hiện bước chân vô cùng nặng nề, giống như bị một tảng đá nặng đè lên.

Tiến thêm một bước là vô cùng gian nan.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, đôi mắt lười biếng nhìn Giang Nguyệt tiếp tục đi tới ven đường.

Bóng lưng cô rất gầy yếu, nhưng bước chân lại rất cố chấp, nhất định không quay đầu lại nhìn một cái.

Đợi mấy phút, xe đến đón Giang Nguyệt đã đến, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, nói một cách gian nan: “Về nhà.”

Trợ lý mới quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ở cổng Thụy Uyển thì hơi ngạc nhiên.

Cô ấy quay đầu muốn nói với Giang Nguyệt một tiếng: “Chị Giang Nguyệt, sao Tiêu tổng lại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện