Chương 238

Màu tím khiến cô có khí chất hào phóng và ung dung, xinh đẹp nói không nên lời.

Không thể không nói khẩu vị của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất cao cấp, cũng rất biết chọn.

Trước khi ra khỏi nhà, Giang Nguyệt xịt một ít nước hoa, mùi hoa trà trắng thoang thoảng, rất dễ chịu, đồng thời còn làm cho người ta an tâm.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà trắng.

Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở Hoa Thành, Giang Nguyệt có mua hộp hương liệu hình như cũng là mùi này.

Giống với loại cô muốn tặng cho Tống Du.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nheo lại, liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Ánh sáng trong xe lờ mờ, giấu vẻ mặt của anh trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.

Dường như phát giác được ánh mắt của anh, cô ngước mắt lên theo bản năng, nhưng đối phương lại không kiên nhẫn dời đi trước một bước, không khí xung quanh người anh rất lạnh.

Giang Nguyệt mờ mịt, không biết đang yên đang lành vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại trưng ra vẻ mặt như vậy.

Thật kỳ lạ.

Sau khi lái xe hơn ba tiếng, cuối cùng hai người cũng tới cửa nhà họ Tiêu trước mười hai giờ.

Giang Nguyệt xách làn váy, khéo léo khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên, bước chân hai người vô cùng ăn ý đi vào nhà họ Tiêu.

Trong bụi cây bên ngoài nhà, có ống kính của paparazzi không ngừng “tách tách”.

Thời điểm hai người đến nơi cũng là lúc ăn trưa.

Việc Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt khoan thai đến muộn khiến Tiêu Viễn Phong hơi không vui, sắc mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Em gái Tiêu Viễn Phong là Tiêu Hòa và chồng bà ta, Bạch Nhạc Minh đều đang ngồi trên sô pha, đồng thời nhìn sang.

“Trên đường kẹt xe, cho nên trễ một chút.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình thản, không có chút phập phồng.

Giang Nguyệt bên cạnh nở nụ cười khéo léo, hai mắt cong cong, ở trước mặt những người này không có chút rối loạn: “Là do tôi chuẩn bị quá lâu nên ảnh hướng đến Tiêu tổng.”

Câu này rất hợp tình hợp lý, Tiêu Viễn Phong, người đang ngồi ở vị trí chính giữa, hơi giãn lông mày đang nhíu lại: “Vào đi.”

Sau khi hai người đến, bầu không khí rõ ràng căng thẳng hơn vừa rồi.

Tiêu Hòa vẫn luôn không thích Giang Nguyệt, cố ý điều chỉnh giọng nói, “Phụ nữ thích cái đẹp, thích ăn diện là điều dễ hiểu, nhưng làm chậm trễ chính sự là chuyện ngu ngốc.”

“Giang Nguyệt, cô còn nhỏ nên chưa hiểu quy củ, sau này phải lấy đại cục làm trọng, biết không?”

Rõ ràng là bà ta đang cố ý chê bai gia thế thấp kém của Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt cúi đầu, giọng nói nhu hòa, thuận theo ý của bà ta: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, cám ơn dì Tiêu đã dạy dỗ và chỉ bảo.”

Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói vài câu, khiến lời nói của bà ta như đánh vào bông.

Tiêu Hòa mím môi, còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Viễn Phong đã lên tiếng, không vui cũng không giận, vô cùng thâm ý: “Mọi người ngồi xuống đi, cả nhà cùng tụ tập ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện