Chương 232

Giang Nguyệt rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Đợi qua cuối tuần này, thứ hai con sẽ kêu nhân sự sa thải nó.”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng vài giây, sau đó là giọng nói tức giận của Chu Ninh Vân: “Em trai con đã thay đổi rồi! Nó chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định, như vậy cũng không được sao?”

Nghe được sự bảo vệ của mẹ, Giang Nguyệt cay đắng cắn môi.

Cô quả nhiên không nên nghe cuộc gọi này.

Thấy Giang Nguyệt không nói chuyện một lúc lâu, trong lòng Chu Ninh Vân hoảng hốt, có chút lo lắng nói: “Em trai con vất vả lắm mới tìm được việc làm, chẳng lẽ con lại định gây khó dễ cho nó sao?”

“Đó mà là công việc nó tìm thấy à?”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con sẽ nhanh chóng hủy hợp đồng với Giang San. Đến lúc đó con và công ty cũng không còn quan hệ gì, tại sao mẹ lại để cho nó gây thêm phiền toái cho con?”

“Cái gì gọi là gây thêm phiền toái cho con, đều là người một nhà, sao con lại ích kỷ như vậy?” Tâm trạng Chu Ninh Vân cũng kích động, ngữ khí cũng trở nên mạnh mẽ hơn: “Nó là em trai con, con giúp nó một chút thì sao lại thành phiền toái được?”

Giang Nguyệt hoà hoãn lại, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, Giang San không phải là công ty của con, không phải nói giúp là có thể giúp được.”

Giọng nói của Chu Ninh Vân trở nên sắc bén: “Không phải con có quan hệ rất tốt với ông chủ của con sao?”

“Hơn nữa, con sắp tiếp quản chi nhánh của Giang San rồi, đến lúc đó con lại thuận tiện sắp xếp một chức vụ tốt cho nó, chuyện này đối với con mà nói rất khó khăn sao?”

Giang Nguyệt đã dự liệu được Chu Ninh Vân sẽ không chấp nhận chuyện đuổi Giang Dự đi, nhưng khi nghe được câu này, cô vẫn kinh ngạc sửng sốt vài giây, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

Một lúc lâu sau, cô mới run giọng hỏi: “Ai nói cho mẹ biết con sẽ tiếp quản chi nhánh của Giang San?”

Nghe được trong lời nói của cô có gì đó không đúng, Chu Ninh Vân nhất thời hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Không có ai, không có ai hết! Mẹ chỉ nghe nói, nghe nói thôi!”

“Không thể nào.” Giang Nguyệt hơi choáng váng nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh, cao giọng nói: “Chuyện này còn chưa giải quyết xong, tin tức còn chưa có công bố, mẹ nghe được từ đâu?”

“Mẹ, xin mẹ hãy trả lời con.”

Trong lòng Chu Ninh Vân chột dạ, chỉ có thể nói sự thật: “Giang Dự nói cho mẹ biết, nó nói là có một cô gái họ Tần trong công ty các con nói cho nó biết, còn bảo sau này nó phải làm việc thật tốt.”

Tần?

Tần Di Di?

Hôm đó nói chuyện chi nhánh ở Hoa Thành chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên và cô, còn có Tần Di Di.

Không thể có ai khác biết điều đó ngoại trừ cô ta.

“Nguyệt Nguyệt, con đừng làm khó em con. Coi như mẹ cầu xin con, được không?”

Giọng nói Chu Ninh Vân mang theo vẻ nức nở, nước mắt lưng tròng: “Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, mẹ cũng không có gì lo lắng, chỉ sợ em trai con không ra gì…”

Trong phòng ngủ bật điều hòa, rõ ràng rất ấm áp, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy cả người rét run.

Cho dù vừa mới tắm nước nóng xong thì cô cũng không cách nào chống đỡ được sự lãnh lẽo toát ra từ trong ngực.

Cô lạnh kinh khủng!

Rốt cục cũng xử lý xong công việc của Giang San, Tiêu Kỳ Nhiên lúc này mới từ phòng làm việc đi ra.

Anh vừa đẩy cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy một người đang ngẩn người ngồi ở bên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện