Chương 192

“Anh xuống lầu mua một ít thuốc tiêu viêm uống vào là hết thôi.”

Lời này có vẻ rất đúng đắn.

Nghe vậy, Tần Di Di cũng ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ hỏi: “A Nhiên, là như vậy ạ?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “Ừ.”

Nghe được câu trả lời của hai người này, đầu tiên Tần Di Di nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ, đối với lý do này bán tín bán nghi.

Tuy nhiên, cô nàng rất nhanh chóng ngừng khóc mà nở nụ cười, bước tới ôm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật cọ cọ vào hắn, nước mắt ở nơi khóe mắt vẫn còn chưa lau khô.

“A Nhiên, nếu anh bị nổi mề đay sao không nói sớm với em? Để em hiểu lầm anh lâu như vậy.”

Sau đó lại tỏ ra lo lắng: “Vậy giờ chúng ta lập tức đi mua thuốc cho anh đi, đừng để nghiêm trọng hơn.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một cái, trong ánh mắt cảm xúc tối tăm, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Sau đó anh lại cụp mắt nhìn Tần Di Di, giọng nói rất dịu dàng: “Được.”

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tiễn được hai của nợ này đi.

Cô vừa định xoay người trở về phòng, không ngờ hai của nợ Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên lại quay trở lại.

“Chị Giang Nguyệt, em nhớ lần trước chị nói đây cũng là lần đầu tiên chị đến Hoa Thành đúng không ạ?”

Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Tần Di Di, Giang Nguyệt trả lời qua loa:

“Ừ, là lần đầu tiên. Sao vậy?”

Sau khi nhận được câu trả lời như mong đợi, Tần Di Di nở nụ cười thật rạng rỡ, giọng nói cũng vô cùng chân thành:

“Em và A Nhiên sẽ đi dạo ở Hoa Thành. Chị Giang Nguyệt, chị ở trong khách sạn một mình cũng chán, hay là chị đi cùng với bọn em đi?”

Giang Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền từ chối ngay lập tức: “Không cần, tôi muốn một mình ở trong khách sạn nghỉ ngơi, hai người cứ đi chơi vui vẻ.”

Nếu như cô muốn đi dạo ở Hoa Thành, cô cũng không muốn đi cùng hai của nợ này.

“Chị Giang Nguyệt, chị đi cùng chúng em đi.” Tần Di Di chớp chớp cái mắt, giọng nói vô cùng vui vẻ:

“Vừa rồi A Nhiên đã đồng ý với em, toàn bộ chi phí ngày hôm nay đều do anh ấy trả.”

Nói xong, cô còn cố ý nháy mắt với Giang Nguyệt, cố ý muốn tạo ra bầu không khí thân thiết giữa hai chị em.

Giang Nguyệt vẫn kiên trì nói: “Hai người đi chơi là được rồi, tôi…”

“Lát nữa đi dạo xong chúng ta trực tiếp đi gặp khách hàng, chẳng lẽ cô muốn tôi phải quay trở lại khách sạn để đón cô à?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng lạnh lùng.

Giang Nguyệt nắm chặt hai bàn tay nói: “Anh nói cho tôi biết địa chỉ, một lát nữa, tôi có thể tự mình bắt taxi đến.”

“Đi bàn chuyện hợp tác làm ăn, cô còn muốn chia làm hai để đến đó. Giang Nguyệt, cô thật sự không hiểu một chút quy tắc nào à?”

Khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên càng ngày càng lạnh.

Cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn phải đi theo bọn họ lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện