Chương 180

Nhiều năm chạy quanh phim trường, bận rộn quay phim, thời gian nghỉ ngơi đều là từ kẽ răng chen ra, Giang Nguyệt đã sớm luyện được bản lĩnh nhắm mắt là có thể ngủ.

Mặc dù Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên bên kia náo nhiệt như thế nào cũng không thể đánh thức cô dậy.

Khóe mắt Tần Di Di chú ý tới Giang Nguyệt đang ngủ, giọng nói cố ý lớn lên một chút:

“A Nhiên, em thấy hơi mệt, anh có thể ôm em ngủ được không?”

Nói xong,cô nàng còn cố ý ép về phía người Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên đưa mắt nhìn về phía Giang Nguyệt đang ngồi, cô đeo kính râm nhìn không thấy mắt của cô, không biết là ngủ thật hay là giả bộ ngủ.

Anh trầm giọng: “Được, tôi ôm Di Di.”

Hai người bên này ngọt ngào ân ái, không ai quấy rầy Giang Nguyệt, cô ở bên kia cũng ngủ rất ngon.

Mãi khi đến lúc máy bay đáp xuống đất, tiếng động cực lớn khiến màng nhĩ Giang Nguyệt giật giật, cô mơ màng tháo kính râm ra, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã đến Hoa Thành.

Sau khi lịch sự gấp chăn trả lại cho nữ tiếp viên, Giang Nguyệt ngồi thẳng dậy, hoạt động gân cốt đơn giản một chút, vặn vẹo cổ.

Ngủ một giấc, cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều.

Tần Di Di gọi cô, ân cần hỏi thăm cô: “Chị Giang Nguyệt, chị ngủ bao lâu rồi, hình như như suốt chuyến bay chị chưa từng đứng dậy.”

“Vừa lên máy bay tôi đã ngủ, ngủ đến bây giờ.”

Giang Nguyệt vừa trả lời xong, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên liền tối sầm lại, mắng: “Ngủ như heo.”

Giang Nguyệt mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, sững sờ nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

Rõ ràng toàn bộ hành trình cô đều ngủ, một câu cũng không quấy rầy bọn họ, không hiểu vì sao lại chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên rồi?

Đúng là bệnh thần kinh!

Sau khi xuống máy bay, ba người bắt taxi về khách sạn.

Tần Di Di dính sát vào người Tiêu Kỳ Nhiên, vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu, liều mạng nháy mắt với chị gái ở quầy lễ tân.

Làm lễ tân khách sạn đã lâu, chị gái kia tự nhiên cũng có mắt nhìn, lập tức hiểu ý mà hỏi: “Anh thuê hai phòng đúng không ạ?”

Ý là Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di sẽ ở một phòng, Giang Nguyệt ở một phòng.

Giang Nguyệt ở ngay phía sau bọn họ, ngồi trên vali, cầm di động cúi đầu nhắn tin, hoàn toàn không quan tâm bọn họ thuê bao nhiêu phòng.

Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ không ở cùng một phòng với cô.

Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, quay đầu nhìn Giang Nguyệt, biểu cảm trên mặt hắn càng thêm lạnh lùng.

“Ba phòng!”

Nghe nói Tiêu Kỳ Nhiên muốn thuê ba phòng, Tần Di Di cũng không bình tĩnh được nữa, đáng thương túm lấy góc áo hắn:

“A Nhiên, hai chúng ta ở chung một phòng được không? Em không muốn ở một mình.”

Lúc trước cố ý tạo ra nhiều lần trùng hợp như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên đều cự tuyệt Tần Di Di. Một lần cũng không có ngủ với cô. Thậm chí còn không qua đêm với cô lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện