Chương 162

Giang Nguyệt hơi nhếch môi, giọng điệu thoải mái hơn rất nhiều: “Làm diễn viên, nhất định phải khống chế khẩu vị, mới có thể đạt được hiệu ứng máy quay tốt nhất.”

Nghe Giang Nguyệt hăng hái nói chuyện, trên mặt Tống Du mang theo nụ cười nhẹ, thỉnh thoảng gật gật đầu, cảm thấy rất hứng thú với những gì cô nói.

Sau khi ăn xong, Tống Du thanh toán hóa đơn rồi hai người cùng sóng vai đi ra khỏi nhà hàng.

Tống Du khiêm tốn, lại rất biết làm sôi nổi bầu không khí, hai người tán gẫu rất thoải mái, đi tản bộ trở lại tầng dưới của căn hộ.

Nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu trước cổng, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt dần dần tắt đi, bước chân cũng dừng lại tại chỗ.

“Sao vậy?”

Tống Du quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt, lại chú ý tới sắc mặt ngưng trọng của cô liền nhìn theo ánh mắt cô.

Trên xe có một người đi xuống, ánh mắt lười biếng nhìn hai người bọn họ.

Động tác đóng cửa xe của Tiêu Kỳ Nhiên rất mạnh, một tiếng ‘Rầm’ vang lên rất lớn.

“A Nhiên. Sao cậu lại tới đây?” Tống Du đi tới trước, chắn trước mặt Giang Nguyệt, cười nhạt: “Tìm tôi có việc gì à?”

“Tôi tìm cô ấy!” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, trên mặt lộ ra lạnh lùng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí trở nên cứng nhắc.

Tống Du không có ý định tránh đi, mà bình tĩnh nói: “Kỳ Nhiên, hiện tại không phải là giờ làm việc của Giang Nguyệt.”

Vừa dứt lời, anh cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trong mắt người đàn ông đối diện.

“Giang Nguyệt.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, giọng nói trầm thấp gợi cảm, khi anh đọc tên cô, vô cùng dễ nghe:

“Cô rất có bản lĩnh đó. Vì cô mà khiến cho hai người đàn ông trở mặt thành thù!”

Giang Nguyệt im lặng hai giây, sau đó nhướng mi nhìn anh.

Một lúc lâu sau, cô thở dài, đi đến bên cạnh Tống Du: “Luật sư Tống, anh về trước đi, tôi có chuyện riêng cần nói với anh ấy.”

Tống Du có vẻ rất không yên tâm, ánh mắt liên tục xác nhận xem cô có cần hỗ trợ hay không.

Giang Nguyệt nở một nụ cười trấn an anh, ý bảo anh không cần lo lắng.

Nhìn thấy hai người mặt qua mày lại, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh xuống, tâm tình u ám không rõ ràng.

Mãi đến khi Tống Du biến mất ở hành lang, ánh mắt của Giang Nguyệt mới rơi vào trên người Tiêu Kỳ Nhiên.

“Sống cùng cậu ta? Hành động của cô đúng là nhanh nhỉ?”

Giang Nguyệt cau mày: “Tình cờ có một căn nhà thích hợp nên tôi chuyển đến đây.”

Cô nói thêm: “Không phải ở chung, mà là hàng xóm.”

“Hàng xóm?” Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt rất khinh miệt, tựa như đang xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô:

“Là loại hàng xóm mà ban ngày ở riêng, ban đêm ngủ chung một giường à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện