Chương 1045

Tiêu Kỳ Nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy tài liệu về chứng rối loạn lưỡng cực mà anh đã thu thập trước đó, đọc từng cái một.

Tầm mắt của anh dừng lại ở một trong những câu này:

[Bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng sẽ dần dần phát triển những sai lệch nghiêm trọng ở một khía cạnh và có thể gặp các triệu chứng như mất ngủ, co giật và cảm xúc cực độ.]

Đằng sau là một dòng đánh dấu màu đỏ đậm: [Nếu loại triệu chứng này xảy ra, cần phải kịp thời tìm cách điều trị y tế, nếu không sẽ dẫn đến xu hướng tự tử không kiểm soát được của bệnh nhân.]

Suốt đêm, Tiêu Kỳ Nhiên không thể ngủ được.

Anh muốn gọi lại cho Giang Nguyệt để hỏi thăm tình hình, nhưng lại lo lắng sẽ quấy rầy cô vừa mới ngủ.

Chờ đến khi màn đêm dần chuyển sang trắng, cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên mới không chống đỡ được buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.

Mặc dù đã ngủ nhưng lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, anh đang họp, bỗng nhiên điện thoại di động hiển thị lên một tin tức, anh cúi đầu liếc mắt một cái.

[Sốc! Nữ minh tinh hàng đầu Giang Nguyệt phát tác chứng rối loạn lưỡng cực, tự sát tại nhà riêng!]

Tiêu Kỳ Nhiên chợt bừng tỉnh, sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Việc đầu tiên khi anh mở mắt chính là mở điện thoại lên, lật xem hết tất cả những tin tức được đưa lên hôm nay, rồi gọi điện cho Tiết An. Sau khi xác định chỉ là một giấc mơ, anh mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.

Mặc dù đã tỉnh lại từ trong mơ, nhưng anh vẫn có một loại ảo giác không biết đây là thực hay mơ, anh hít một hơi thật sâu, anh gọi điện cho Tống Du.

Không nghĩ tới sáng sớm Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cho anh ta chỉ để hỏi về một giấc mơ, Tống Du nhịn không được cười nói:

“A Nhiên, nếu như tôi nhớ không lầm thì, cậu là một người theo chủ nghĩa duy vật nhỉ.”

Lúc trước khi Tống Du nghiên cứu tâm lý học tội phạm, anh ta nói giấc mơ có mối liên hệ nào đó với tiềm thức, vì thế anh ta còn đặc biệt lật xem qua các tác phẩm kinh điển về giải mã giấc mơ.

Trong khoảng thời gian đó, anh ta đã học và áp dụng nó ra thực tế, khi gặp người khác anh ta sẽ hỏi đối phương đã mơ thấy gì, sau này anh ta còn bị trêu là ‘Người đầu tiên trong giới giải mã giấc mơ của Chu Công’.

Tống Du cũng không so đo, nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ đến, một ngày nào đó Tiêu Kỳ Nhiên lại tới tìm anh ta để giải mã giấc mơ của mình.

“Giấc mơ đều trái ngược, chứng tỏ bây giờ Giang Nguyệt không sao cả, cậu cũng đừng lo lắng lung tung.” Tống Du an ủi anh qua điện thoại:

“Đừng có suy nghĩ lung tung, lại tự mình làm rối mình thôi.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.

Một lúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới cười nhẹ một tiếng: “Đúng thật là tôi có chút tẩu hoả nhập ma, nên hơi lo lắng.”

Hoá ra còn có một điều gì đó khủng khiếp hơn là việc cô rời khỏi anh.

Đó là việc cô rời khỏi thế giới này, từ đó trở đi, anh cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô xuất hiện ở bất cứ nơi đâu một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện