Chương 1023

Lớp trang điểm trên mặt hơi dày nên cô lấy vài miếng tẩy trang của chuyên gia trang điểm rồi lau từng chút lớp trang điểm trên mặt đi, sau đó thoa lại một lớp son như thường ngày.

So với tiểu thư quyến rũ dân quốc vừa rồi, bây giờ cô trông nhẹ nhàng hơn, giống như một bức tranh đơn giản và thanh nhã.

Trang điểm nhẹ nhàng luôn phù hợp.

Ra khỏi phòng thay đồ, Giang Nguyệt nhớ tới Thịnh Cảnh Tây vẫn đang đợi cô trong phòng họp.

Vì thế cô vội vàng bước tới mở cửa, Thịnh Cảnh Tây không có ở bên trong.

Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, trước mặt đặt hai ly nước chưa uống.

Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Thịnh Cảnh Tây đâu?”

“Toilet.” Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt nghiêng về phía cô: “Chụp xong chưa? Có mệt không?”

Giang Nguyệt không khỏi cảm thấy giọng nói của mình chậm lại: “Cũng may buổi chụp hình diễn ra thuận lợi.”

Chủ đề giữa hai người đột nhiên trở nên khan hiếm, không ai chủ động khơi gợi chủ đề, cả hai lại rơi vào im lặng.

Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Em có thể ngồi xuống chờ.”

Lúc này Giang Nguyệt mới ý thức được mình đứng ở cửa có chút lúng túng, vì thế ngồi đối diện anh.

Nhìn thấy mái tóc rối bù của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên lấy một chiếc dây buộc tóc màu đen từ cổ tay anh và đưa cho cô.

Nhìn chiếc dây buộc tóc, Giang Nguyệt có chút hoảng hốt.

“Là của em.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời rất ngắn gọn: “Em đánh rơi lúc ở bệnh viện.”

Lúc ấy anh tiện tay nhặt nó lên đeo vào cổ tay, sau đó rất ít khi tháo ra.

Hơi thở Giang Nguyệt trở nên căng thẳng, cô siết chặt sợi dây buộc tóc trong tay, một lúc sau cô mới ý thức được phải làm gì, cứng nhắc buộc tóc lại.

Hai người vẫn nhìn nhau không nói gì.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút rồi chủ động nói chuyện với anh: “Vết thương của anh đã lành chưa?”

“Ừ, đã kết vảy rồi.”

Giang Nguyệt mím môi dưới, lễ phép gật đầu: “Vậy thì tốt, cách đây không lâu tôi thấy tin tức anh không quản lý công việc của tập đoàn vì lý do sức khỏe, tôi còn tưởng nghiêm trọng.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, ngữ khí bình thản: “Nguyên nhân sức khỏe là giả, không quản lý công ty là thật.”

Giang Nguyệt theo bản năng ngẩng mặt lên: “Vì sao?”

“Bởi vì không cần thiết.” Giọng nói của anh rất ổn định:

“Dù có làm hay không thì cuộc sống của tôi cũng sẽ không thay đổi, thà làm một người nhàn rỗi, ít nhất sẽ dễ dàng hơn.”

Anh nói một cách bất cần, nhưng trong giọng điệu lại có sự cay đắng khó tả.

Số phận của anh không thể thay đổi được.

Hai người cũng không có trò chuyện quá lâu, Thịnh Cảnh Tây từ toilet trở về, đẩy cửa ra nhìn thấy hai người họ, nhịn không được chọc một câu: “Là tôi tới không phải lúc rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện