Trên gương mặt nghiêm nghị của Thông Trần cũng hiện lên nét vui mừng: “Ta ngộ tính kém, phải mất mấy chục năm mới tiến thêm được một bước nữa, tất cả đều nhờ vào Niệm Nhất và…”

Ánh mắt Đạo Ngộ lập tức sáng rực: “Và ai?”

Thấy lão như vậy, Thông Trần lập tức mất hứng thú nói chuyện, đổi giọng: “May mà có Niệm Nhất và Vạn Phật Tông.”

Đợi mãi, Đạo Ngộ nghẹn họng: “ ...Thôi được rồi, ta không so đo với ngươi.”

Thông Trần và lão đôi co mấy câu, nhưng cũng không quên chính sự: “Trong thời gian ta bế quan, tình hình ra sao?”

Đạo Ngộ lắc đầu: “Không ổn, bọn họ đã tìm ra vị Ma vương thứ ba, hiện do Liêu tông chủ và Lý tông chủ đích thân canh giữ.”

“Thời gian gần đây, Vân Trung Kiếm Tôn đang truy sát Ma Âm, nhưng đột nhiên nhận được tin Ma Âm mất tích, có lẽ vì không thể giải phóng Ma vương thứ ba nên đã chuyển mục tiêu xuống Phàm giới.”

Nghe đến đây, tim Thông Trần như thắt lại.

Vốn dĩ Vạn Phật Tông khó khăn lắm mới trụ vững được nơi Phàm giới, giờ Ma Âm cũng tới đó sao?

Đạo Ngộ nhận ra sự lo lắng của lão ta, bèn vội vàng trấn an: “Nhưng Vân Trung Kiếm Tôn đã nhanh chóng đến Phàm giới rồi, hơn nữa Niệm Nhất cùng với Tam Đại Các đã thỏa thuận, thỉnh thoảng sẽ gửi một số tài nguyên xuống, Luyện Khí Các cũng đang âm thầm chế tạo một đường ống dẫn linh lực.”

Thông Trần lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, hỏi: “Niệm Nhất thỏa thuận với Tam Đại Các? Dùng Tiểu Linh Thông à?”

Đạo Ngộ đáp: “Cái đó thì ta không rõ lắm, con bé vẫn chưa trở về, nhưng tiến triển bên đó khá tốt, mấy tiểu tử đều đã đột phá Nguyên Anh, chỉ là Thiên Bia vẫn chưa đủ, trên người con bé có một cái từ chỗ Linh Phù Các, đã thương lượng xong rồi, nhưng vẫn thiếu hai cái.”

“Còn về Lương Tu, hắn dẫn theo Phong Thanh Tông làm phản, giờ đang theo Ma tộc làm loạn.”

“Ta nghĩ ta nên sớm xuống Phàm giới giúp đám người Tông Chủ.”

Dù Vân Trung Kiếm Tôn đã đến đó, nhưng vẫn không thể yên tâm đuợc, Ma Âm và Ma Phi đều là những kẻ gian xảo, có thể đang âm thầm chuẩn bị cho một đòn tấn công lớn.

Nghĩ đến đây, Thông Trần lập tức muốn lên đường, không quên căn dặn: “Tu Tiên giới hiện tại rất hỗn loạn, nếu không có việc gì thì đừng rời khỏi Vạn Phật Tông, Cấm Tháp có thể bảo vệ tông môn.”

Dù các vị lão tổ không thể rời khỏi Cấm Tháp, nhưng họ vẫn có thể bảo vệ được Vạn Phật Tông.

Đạo Ngộ dẫn một nhóm đệ tử theo sau Thông Trần: “Ngươi định đi ngay bây giờ sao?”

Các đệ tử có người trông rất hiếu kỳ, có người lại tỏ vẻ không nỡ, tông môn khó khăn lắm mới có một người xuất quan, vậy mà người đó lại phải rời đi ngay.

“Trưởng lão vừa xuất quan đã phải rời tông môn sao?”

“Trưởng lão định đi đâu? Phàm giới sao?”

Các đệ tử ríu rít bàn tán, chỉ có Minh Huệ là cúi đầu im lặng, không nói một lời.

"Bên Tông Chủ đang thiếu người, lẽ ra ta nên xuống đó từ sớm rồi." Thông Trần dặn dò Đạo Ngộ: "Nếu muốn chiêu mộ thêm đệ tử, nhất định phải thật cẩn trọng, Ma tộc gian xảo, ta lo bọn chúng sẽ trà trộn vào, lúc cần thiết, ngươi có thể nhờ đến Phật Tổ lão nhân gia."

Các đệ tử còn lại trong Vạn Phật Tông đều còn nhỏ tuổi, khó có thể chịu nổi sự xâm hại của ma khí.

Nói xong, Thông Trần liếc nhìn các đệ tử của Giới Luật Đường, đệ tử ở đây, kể cả Minh Không, tổng cộng chỉ có hai mươi người, đều là những người đã theo lão ta nhiều năm.

"Lần này ta không mang các ngươi theo, các ngươi là sư huynh, hãy ở lại tông môn dạy dỗ tốt các sư đệ, sư muội. Sau này nếu họ thành tài, các ngươi cũng sẽ có một phần công lao."

Minh Không định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời xuống, đổi giọng đồng ý.

Các đệ tử Vạn Phật Tông đứng nhìn Thông Trần rời khỏi tông môn, sau đó bị các sư huynh ở Giới Luật Đường đuổi về lớp học tiếp.

Sau khi trưởng lão Thông Trần rời đi, tâm trạng của Minh Huệ trở nên vô cùng buồn bã. Cậu bé đứng nhìn về hướng Thông Trần biến mất, mãi đến khi mặt trời lặn.

Minh Không tìm kiếm một lúc lâu mới thấy cậu bé đang ngồi trên bãi đất trống trước tông môn. Hắn ta tiến đến, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Sao vậy, đệ cũng muốn xuống Phàm giới à?"

Minh Huệ lắc đầu: "Đệ đi cũng chẳng giúp được gì."

"Vậy tại sao lại không vui?"

"Chỉ là cảm thấy tông môn thật trống vắng."

Minh Huệ nhớ lại những ngày trước kia khi tiểu sư muội và các sư huynh đều còn ở tông môn, khi đó, bọn họ chỉ nghĩ cách trốn học, làm sao để tránh bị trưởng lão Thông Trần phạt.

 

Họ có thể lén xuống núi mua kẹo, có thể cùng các sư huynh nội môn luyện võ vào buổi sáng sớm, có thể ngủ gật trong giờ giảng của trưởng lão Phật Tâm, và còn có thể bí mật học những công pháp mới lạ mà tiểu sư muội tự nghiên cứu ra...

Tầm mắt của Minh Huệ dần trở nên mơ hồ, cậu bé bất ngờ quay sang ôm lấy Minh Không, bật khóc nức nở: "Đệ muốn họ quay về, đệ nhớ họ."

“Đệ nhớ đại sư huynh trầm lặng, nhớ nhị sư huynh dịu dàng, nhớ tam sư huynh và tứ sư huynh cùng đệ nghịch ngợm, còn nhớ tiểu sư muội tinh nghịch nữa. Đệ thật sự nhớ họ... rất nhiều...”

Minh Không ôm lấy Minh Huệ, ánh mắt trầm xuống, nhẹ nhàng nói: "Họ sẽ trở về thôi, rất nhanh sẽ quay lại."

Đạo Ngộ đứng lặng trong tông môn một lúc lâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài trong lòng.

Trong khi đó, Thông Trần đã xuống núi, một đường tiến về phía nam, vượt qua Linh Hải, hướng thẳng đến vương triều Vân Tần.

Khi lão ta đến thành trì bị Ma tộc kiểm soát thì trời đã tối hẳn.

Trong doanh địa, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, đặc biệt là đám đông vây quanh một ngôi nhà kiên cố bất thường.

Thông Trần chỉ liếc mắt một cái rồi không để tâm, tiếp tục lần theo khí tức của Tông Chủ.

Ngay khi lão ta vừa rời đi, một sinh vật toàn thân tỏa ra ma khí từ trong căn nhà lao ra.

Đám đông hoảng loạn, giật mình lùi về sau vài bước, trong khi Huyền Tịch, Thiền Tâm, Đạo Toàn và Tô Kha đứng chắn phía trước bảo vệ mọi người.

Thu Vũ Miên Miên

Con ma vật này khác biệt với các ma vật khác. Cơ thể của nó đã trở lại kích thước bình thường, không còn những cơ bắp căng tấy đến mức sắp nổ tung, răng nanh cũng đã biến mất, dù vậy toàn thân nó vẫn phủ đầy những đường vân đen.

"Gào—!"

Ma vật quỳ sụp xuống đất, ôm đầu giãy giụa trong vài giây rồi phát ra tiếng hét thảm thiết giống con người.

"A a a—"

"Cứu ta—"

Đám đông lập tức trở nên náo loạn.

"Thành công rồi, thành công rồi!"

"Tốt quá, cuối cùng cũng có hy vọng, chúng ta không cần phải lo sợ bị bắt nữa!"

Ngay cả Huyền Tịch và những người khác cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi những lời ấy vừa dứt, ma vật trên mặt đất đột nhiên co giật dữ dội, m.á.u chảy ra từ mắt mũi tai miệng, cơ thể bắt đầu tan rã từng mảnh và cuối cùng hóa thành một vũng nước mủ.

Nụ cười trên mặt mọi người lập tức đông cứng.

Đám người Huyền Tịch nhìn nhau, vội vàng quay lại giải tán đám đông.

Giữa những người tản ra, có vài giọng nói thất vọng vang lên:

"Vẫn không được, c.h.ế.t còn kinh khủng hơn. Thà biến thành quái vật còn hơn c.h.ế.t kiểu này!"

"Không biết cái đan dược kia thế nào, lại khiến một người trực tiếp tan thành vũng mủ, càng không biết đau đớn đến mức nào."

"Đến khi nào mới có thể luyện chế ra được? Tháng này đã bắt hơn trăm con ma vật rồi. Vài ngày trước, lão Bình canh giữ ma vật còn bị cắn đứt một cánh tay, trông đáng sợ lắm."

Tô Kha nghe thấy những lời đối thoại từ phía sau, sắc mặt trở nên khó coi, lập tức bước theo họ.

Huyền Tịch và Thiền Tâm mím môi, không nói gì, quay người lại thì phát hiện Cung Tiêu Tiêu không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng.

Có lẽ nàng ấy đã nghe thấy tất cả.

Nhìn thấy Cung Tiêu Tiêu cúi đầu bước vào phòng, Huyền Tịch và Thiền Tâm vội vàng đuổi theo.

Trong phòng vẫn còn vương lại vài sợi ma khí, xung quanh đầy những vật dụng bị ma vật phá hủy, những viên đan dược hỏng nằm rải rác khắp sàn nhà.

Cung Tiêu Tiêu gục trên bàn, một tay chạm vào lò luyện đan mà nàng ấy đã từng dùng vô số lần, tay kia đỡ lấy mặt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

"Ta không luyện ra được... Thật sự không luyện được... Ta đã thử rất, rất nhiều lần, thiên tài thì sao chứ, nhưng ta không phải là đấng cứu thế..."

"Ta không thể so sánh với Ma Tam, cũng không thể cứu được bọn họ."

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện