Mặc dù cô không cảm thấy việc lập gia đình là đường ra tốt nhất của một người phụ nữ, nhưng cô vẫn cảm thấy một người mộc mạc như chị cả Phương vẫn có quyền theo đuổi hạnh phúc.Bà nội Phương và cháu mình cãi nhau mấy câu, mặt Phương Nghị đỏ gay, nhưng anh vẫn cứng cổ không chịu gật đầu, bà nội Phương sâu kín thở dài: "Đứa cháu ngoan cố này..."Phương Nghị mím môi: "Cháu sẽ chăm chỉ làm việc."Trong phòng trầm mặc một lúc lâu."Tùy các cháu đi, bà nội già rồi, không quản được mấy đứa, cô gái kia, nếu cháu không muốn đưa đi thì giữ lại, cháu đi ra ngoài đi."Phương Nghị nhìn ra bà nội đối với anh thất vọng, anh do dự một chút nói: "Bà nội, cháu...""Đi ra ngoài!"Ngay cả Phương Mạn và Phương Hoài cũng nghe ra được bà nội Phương thật sự là nổi giận.Mấy người cũng đứng ở cửa, nhìn thấy Phương Nghị cau mày đi ra khỏi phòng bà nội.Phương Thu Lan là người đầu tiên đi lên hỏi, Phương Nghị lại chỉ lắc đầu một cái, anh không chịu nói thêm một chữ, một mình trở về phòng.Dư Điềm Điềm là một người ngoài, chẳng qua đứng ở xa một chút, nhưng sự quan tâm trên mặt rất rõ ràng, Phương Nghị và cô nhìn nhau ngắn ngủi một cái, cũng không có dừng lại.Chiều nay, nhà họ Phương có nhiều người bị mất ngủ.Sau khi chị cả Phương ngủ, Dư Điềm Điềm ở phòng bếp làm việc bán lẻ của cô.


Anh đào ban ngày còn dư lại rất nhiều để sang ngày mai nhất định sẽ hư, không bằng tối nay đem toàn bộ làm thành mứt anh đào, chẳng những không lãng phí còn nhiều dinh dưỡng.Anh đào ngâm qua nước muối, lại lấy đi hạt và cuống, bỏ chút muối ngâm ba giờ, sáng hôm sau dùng nồi nấu sôi, thêm đường, khuấy đều tới khi thành mứt, đợi nguội đổ vào bình là được.Một giỏ anh đào có thể làm được bốn bình lớn.

Dư Điềm Điềm tính toán một chút, sau đó lại lấy mười lăm cân đậu xanh còn dư lúc trước đem đi làm bánh đậu xanh, thừa dịp bán trong tuần này, tuần này có thể thêm vào túi hai mươi đồng.Trong lòng cô vui vẻ tính toán, động tác trên tay cũng nhanh hơn.


Chiều nay Dư Điềm Điềm lại chỉ ngủ hơn ba giờ.Cô cảm thấy cô chịu không nổi, hôm nay sau khi từ huyện về, cô nhất định ngủ bù một buổi chiều, không cần lên núi.Cô vất vả chống cơn buồn ngủ bò dậy, còn chưa đi ra khỏi cửa nhà liền bị một bóng người ngăn lại.Lúc này Phương Nghị không tránh né, anh trầm mặc lấy bọc của cô xuống: "Hôm nay cô ở nhà đợi đi, tôi đi bán cho cô."Dư Điềm Điềm ngạc nhiên mở to mắt."Tâm tình chị cả không tốt, cô giúp tôi ở cạnh chị." Phương Nghị tìm một lý do, anh không đợi cô từ chối, trong chớp mắt liền đem bọc mang lên người, anh xoay người rời đi.Dư Điềm Điềm sửng sốt hai giây liền đuổi theo.Cô lấy ba đồng tiền trên người đưa cho Phương Nghị, lại lấy thêm phiếu thịt hai cân, lấy ra cuốn sổ viết: [Bánh đậu xanh vẫn vậy, năm hào một cân, nhưng lấy phiếu.

Mứt anh đào phải một đồng một chai, trở về mua giúp tôi ít thịt, có gì mua đó, ống cốt cũng được.


Đúng rồi, đây là lương khô, anh cầm ăn đi đường.]Viết xong cô liền đem một cái bọc nhỏ kín đáo đưa cho anh, ở bên trong là một chai dưa muối và hai cái bánh nướng.Phương Nghị nhìn dáng vẻ cô luống cuống tay chân, mi mắt thoáng qua nét cười: "Biết rồi, trở về đi."Dư Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy một tia ưu tư khác thường, mới vừa rồi giọng điệu của Phương Nghị có chút kỳ quái....Giống như dịu dàng.Bóng dáng cao lớn biến mất trong mắt Dư Điềm Điềm, cô không nhịn được cong khóe môi.***Phương Thu Lan thức dậy liền phát hiện Dư Điềm Điềm đã làm xong bữa sáng.Một nồi cháo, còn chưng bí đỏ và khoai sọ, chị ấy vô cùng ngượng ngùng, vội nói: "Làm sao lại dậy sớm như vậy?"Dư Điềm có chút chột dạ, cô chỉ giường của mình lại chỉ bầu trời, ý nói thời tiết tốt, đem khăn trải giường ra giặt một chút.Lời này nhắc nhở Phương Thu Lan, chị ấy cũng vội vàng chạy về phòng, lấy khăn trải giường và vỏ chăn ra.Sau đó đi tới trước bàn ăn cơm sáng.Dư Điềm Điềm nhìn chị ấy cười một chút, cô đã hiểu, nhà họ Phương giữ vững tôn nghiêm của chính mình, nếu mỗi ngày cô đều làm đồ ăn bằng lưng thực tinh, càng làm cho họ ăn ngủ không yên nên Dư Điềm Điềm cũng cùng mọi người ăn lương thực thô, thỉnh thoảng mới có thể cải thiện bữa cơm.Phương Thu Lan quả nhiên ăn rất vui vẻ.Chẳng qua bà nội Phương vẫn còn giận dỗi, không chịu ra khỏi phòng, Phương Thu Lan bưng cơm vào trong phòng cho bà, một lúc lâu mới đi ra.Dư Điềm Điềm đang ngồi trước bàn cơm thoáng ngủ gật."Đi ngủ đi!" Chị cả Phương cười nói.Dư Điềm Điềm mở mắt ra, ngượng ngùng cười một tiếng, cô buông đũa xuống gật đầu một cái, cô quả thực quá mệt nhọc, trở về phòng ngủ, cô ngã đầu lên gối liền ngủ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện