Hắc Tử nghe xong lời này cũng không lên tiếng, chỉ phì phò trong mũi.

Sau khi Đàm lão cha cười xong phát hiện ra biểu tình nghiêm túc của Hắc Tử, đương nhiên không phải là bộ dáng nói đùa, liền không khỏi khẩn trương hẳn lên, “Ngươi là nói, hai người bọn nó……?”

“Này chẳng qua chỉ là suy đoán, ta không dám khẳng định, bất quá đối với loài yêu mà nói, giới tính quả thật không mấy quan trọng, chỉ cần y đối với nhóc Sâm là thật lòng.”

Sau khi Hắc Tử nói xong thì đứng dậy, giũ giũ một thân lông đen sáng bóng, “Ngươi cũng không phải một lão già cổ hũ, nếu tụi nhỏ quả thật yêu thương nhau, chúng ta cũng không nên làm chuyện lấy gậy đánh uyên ương.”

Đàm lão cha không nói gì, tầm mắt ông đờ đẫn một lúc lâu, khó có thể tin mà thấp giọng nói: “…….. Trách không được cho đến bây giờ ta chưa từng nghe thằng Sâm nó nhắc tới bạn gái, không lẽ nào từ nhỏ nó đã có khuynh hướng này? Con trai nhà người khác lên Đại học đã dẫn bạn gái về nhà, lúc ấy ta còn tưởng rằng nó một lòng vùi đầu vào học tập, cho tới bây giờ chưa từng hối thúc nó…….”

Hắc Tử nói: “Loại chuyện này hối thúc không được, ngươi càng thúc giục, nó càng bị áp lực, ngược lại làm lầm lỡ một đoạn nhân duyên tốt.”

Đàm lão cha vừa định rống một câu, “Cùng sống chung với một yêu quái thì tính là nhân duyên tốt cái quái gì”, kết quả suy nghĩ lại, Hắc Tử trước mặt cũng không phải là một con cẩu yêu sao? Đối phương trung thành và tận tâm theo ông hơn mười năm, đã sớm tạo thành mối quan hệ như người thân, ông không thể một gậy tre đánh nghiêng một thuyền yêu quái (như vơ đũa cả nắm), vì thế đem lời nói kia miễn cưỡng nuốt vào.

Hắc Tử nhìn biểu tình Đàm lão cha cũng biết  ông suy nghĩ cái gì, cũng không nói ra, chỉ bỏ lại một câu “Ta đi tản bộ một chút”, liền lững thững rời khỏi.

Trong lòng Đàm lão cha loạn vô cùng, vừa lo lắng con trai không biết nhìn người, vừa sợ bạn già của mình chịu không nổi đả kích này, dù sao mỗi ngày bọn họ đều muốn được ôm cháu nội, mắt thấy lão nhân lão thái thái nhà khác hưởng hết thiên luân, còn con trai nhà mình không chỉ thích yêu quái mà lại còn là đàn ông nữa, bọn họ kiếm đâu ra cháu nội a?

Đang lúc phiền loạn, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Đàm Sâm ló đầu vào, nghi hoặc nói: “Cha, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

Đàm lão cha vừa nhìn thấy con trai, lại ngẩn ra vài giây, “Nga, ngủ liền, ngủ liền.”

“Lớn tuổi rồi phải chú ý thân thể của chính mình nhiều hơn, nghỉ ngơi sớm một chút đi, con giúp cha hâm nóng ly sữa.” Đàm Sâm nói xong bước nhanh về phía phòng bếp.

Đàm Sâm ngoại trừ bận rộn đến mức ít khi về nhà, thật ra hoàn toàn là một hiếu tử, từ nhỏ đã không khiến bọn họ phải bận tâm lo nghĩ, Đàm lão cha phát giác chính mình thật sự là không có cách nào mở miệng giáo huấn con trai, dù sao tình hình này cũng không đến mức ông phải mắng chửi, nhớ đến năm nào cũng cùng Đàm mụ mụ yêu thương nhau như keo như sơn khó rời khó bỏ, hiểu được loại tư vị này, nếu thật sự yêu mến ai, kia cũng là do duyên phận chú định, cũng không phải là bản thân có khả năng khống chế.

Đàm Sâm rất nhanh bưng một ly sữa ấm vào, Đàm lão cha tiếp nhận cái ly, có chút khó khăn nói: “Con trai, ngồi xuống đi.”

Ông nghĩ đến Đàm Sâm từ một đứa nhỏ còn trong tã lót đến bây giờ đã trưởng thành một nam nhân tướng mạo đường đường, trong phút chốc, thổn thức không không thôi, “Thời gian trôi qua thật nhanh…….. con cũng đã lớn như vậy.”

Đàm Sâm thấy vẻ mặt phức tạp của cha, thầm nghĩ này có phải là muốn hối thúc mình tìm đối tượng kết hôn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cha, đừng nói như vậy, con ở trước mặt cha mẹ vĩnh viễn vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa con ở xã hội cũng chỉ là một cái lăng đầu thanh, còn phải rèn luyện nhiều.”

Đàm phụ cười cười, giống như lúc trước búng nhẹ lên trán con trai, “Nhân cao mã đại rồi, vậy mà vẫn nói mình còn nhỏ? Tiểu tôn tử của Ngụy lão gia cách vách mới thật sự là một đứa trẻ, hai chân mũm mĩm ngồi xe tập đi lon ton chạy, con còn chưa thấy qua vẻ cứng cáp lanh lợi…….”

“Cha.” Đàm Sâm vẻ mặt buồn bã, quả nhiên trầm mặc không nói.

Đàm lão cha lập tức dừng lời, có chút bất an lo sợ nhìn đứa con.

“Sâm tử  à…………” qua hồi lâu, ông thở dài não nề, dò xét hỏi: “Người bạn cùng con về kia, là một người như thế nào?”

Đàm Sâm giật mình, nói: “Cha sao lại hỏi về y a? Cũng không có gì, chỉ là một người mẫu quảng cáo, không phải đại nhân vật gì đâu.”

Đàm lão cha từ chối cho ý kiến mà chỉ “Nga” một tiếng, lại hỏi: “Vậy y……. nhân phẩm như thế nào?”

Đàm Sâm bật cười: “Cha, không phải cha muốn giới thiệu bạn gái cho người ta đó chứ? Mau dừng đi, y sớm đã có người yêu rồi.”

Đàm lão cha tuy rằng tuổi đã cao, nhưng mắt cũng không mờ, ông đã nhạy cảm nhận ra hào quang chợt lóe trong mắt Đàm Sâm. Mang theo một loại hạnh phúc nhỏ nhoi, cùng với vẻ mặt đầy tự hào.

Trong lòng lão gia tử không biết là tư vị gì, nhưng với loại tình huống hiện tại, ông vừa không thể trách mắng con trai mình làm trái lẽ thường, cũng không thể đuổi yêu quái không rõ lai lịch kia ra khỏi nhà, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Ông muốn hảo hảo nhìn xem, tên kia đến tột cùng là như thế nào có thể khiến con trai mình say mê đến thất điên bát đảo.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, trời vẫn còn mờ tối, Đàm Sâm sớm rời khỏi giường, mặc vào đồ thể thao chạy bộ dọc theo đường cái, vội vàng đi mua mẻ bánh bao đầu tiên vừa mới ra lò của nhà lão Từ đầu đường.

Trạch Đằng nằm trong túi áo hắn, theo động tác của Đàm Sâm xóc nảy một đường, mắt nó quan sát thấy không có ai, thò đầu ra kêu lên: “Tiểu Sâm, ngươi chạy chậm một chút……..”

Đàm Sâm giảm bớt tốc độ, cười nhạo nói: “Ngươi thật sự là nên vận động nhiều một chút.”

“Ta chính là muốn vận động nhiều, nhưng tối nào ngươi cũng ra sức khước từ, ta một ngươi phải vận động như thế nào chứ?”

Đàm Sâm đỏ mặt lên, “Ngươi là người sao? Cầm thú!”

Lại chuyển qua một chỗ rẽ đã thấy cửa hàng bánh bao cách đó không xa, Đàm Sâm thở phì phò dừng lại, chậm rãi đi bộ về phía trước.

Khi hắn nhìn thấy bản hiệu quen mắt kia, đang chuẩn bị chào hỏi ông chủ, thình lình lại thấy Hắc Tử nhà mình đã đứng ở nơi đây, miệng ngậm một túi bánh bao nóng hầm hập.

“Yêu, này không phải con trai Đàm gia sao? Trở về mừng năm mới à?” ông chủ Từ cười lớn chào hỏi hắn, “Lâu như vậy không gặp, đã trưởng thành thế này rồi!”

“Bác Từ,” Đàm Sâm tiến tới vỗ vỗ đầu Hắc Tử, “Cháu đến mua bánh bao, kết quả tên nhóc này còn sớm hơn cháu một bước.”

“Cháu không biết sao? Nó đã đi như vậy một năm rồi, chó nhà cháu cũng thật là thông minh, lân cận không ít người dùng nhiều tiền tới nhà cháu ngỏ ý mua lại, cha cháu cũng không chịu.”

“Dưỡng ra cảm tình thôi,” Đàm Sâm rất tự hào mà tiếp nhận túi bánh trong miệng Hắc Tử, “Bác Từ, bánh bao này bao nhiêu tiền?”

“Nó đã đưa rồi, cháu chạy nhanh về nhà đi, có thể ăn khi còn nóng.”

Đàm Sâm đáp lời, cùng Trạch Đằng đang nằm trong túi, và Hắc Tử đi theo phía sau, một người hai thú một đường về nhà.

Trạch Đằng mĩ mĩ ngủ cả một buổi tối, pháp lực khôi phục không ít, giờ phút này nó  nhìn thấy Hắc Tử, càng nhìn càng thấy không thích hợp.

Cho dù cảm giác  của động vật mẫn duệ, nhưng một con chó nhà sao có thể nhận thấy được yêu khí của y? Có khi nào nó kỳ thật cũng……?”

Trên thực tế suy nghĩ của Trạch Đằng hoàn toàn đúng, nhưng Hắc Tử rất giỏi che dấu yêu khí, huống chi cùng sinh sống với một nhà Đàm Sâm lâu như vậy, khí tức trên người đã sớm dịu đi tám chín phần, nhìn bên ngoài cũng không có gì khác với chó nhà bình thường, Trạch Đằng bởi vì cần duy trì hình người, không dám tùy tiện sử dụng pháp thuật, tạm thời không phát giác ra bí mật của Hắc Tử.

Trạch Đằng lo lắng không yên mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện với cặp mắt đen thẫm lóe tinh quang của chó săn cỡ lớn.

Trong lòng y không rõ nguyên do mà run lên một chút, nhanh chóng lùi về trong túi áo Đàm Sâm, thầm nghĩ nếu có Trạch Vũ ở chỗ này thì tốt rồi, tiểu tử kia nhất định liếc mắt một cái có thể nhìn ra căn nguyên của con chó này.

Một đường bất ổn về tới nhà, Hắc Tử đi thẳng vào phòng trong, Đàm Sâm đem bánh báo để lên bàn, lớn tiếng hô: “Cha, ăn điểm tâm!”

Lão gia tử lên tiếng trả lời rồi bước ra, vẻ mặt nhìn đứa con có chút phức tạp, “Ai, còn……. Người bạn kia của con đâu?”

Đàm Sâm hoàn toàn không phát giác có gì kỳ lạ, nói: “Ngày hôm qua có chút mệt mỏi, để cho y ngủ thêm một chút, để con gọi y xuống.”

Lão gia tử cúi đầu thở dài, ngồi xuống cầm bánh bao cắn một miếng nhỏ, chỉ cảm thấy vị nhạt như sáp.

Lúc này Đàm Sâm giả vờ như trở về phòng kêu Trạch Đằng rời giường, chờ hắn vừa vào cửa, Trạch Đằng liền từ trong túi áo đi ra hóa thành hình người, lười biếng duỗi  thắt lưng.

“Nhanh mặc quần áo vào đi!” Đàm Sâm đem một bộ trang phục mùa đông vứt qua cho y, “Ngày hôm qua đã hứa hôm nay bồi lão gia tử lên núi săn thú, ngươi đừng làm ra hành động gì không giống người thường đó.”

Trạch Đằng gật gật đầu, “Đã biết, ta sẽ chú ý.”

“Ngoan, buổi tối nướng thỏ hoang cho ngươi ăn.” Đàm Sâm mỉm cười nhìn y, Trạch Đằng tâm hữu linh tê cúi đầu xuống, hôn lên môi Đàm Sâm.

Hai người càng kề càng gần, tay Trạch Đằng đã ôm lấy lưng Đàm Sâm, đúng vào thời khắc nùng tình mật ý này, một trận tiếng gõ cửa sát phong cảnh lại vang lên.

Đàm mụ mụ ở ngoài cửa kêu: “Tiểu Sâm, còn chưa xong sao?”

Đàm Sâm như bị điện giật đẩy Trạch Đằng ra, cuống quít nói: “Đến đây!”

Hắn cùng Trạch Đằng dưới ánh mắt nghi hoặc của Đàm mụ mụ một trước một sau đi đến phòng ăn, đã thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đàm lão cha. Tựa hồ là muốn nói gì đó, nhưng Đàm Sâm đợi nửa ngày cũng không thấy ông mở miệng, vì thế cũng không quá để ý.

Ăn xong bữa sáng trong bầu không khí kỳ lạ này, Đàm lão cha thay trang phục tiện lợi, nâng lên súng săn được bảo dưỡng khá tốt, vẫy tay với con trai: “Sâm tử, đi thôi!”

Ông vừa nói xong, Hắc Tử giống như một tia chớp chạy vọt ra, trung thành và tận tâm theo sát bên người chủ nhân, quay đầu lại hướng Trạch Đằng hung tợn nhe răng.

Trạch Đằng nhỏ giọng nói: “Nó sao lại coi ta như kẻ thù…….”

“Ngươi là người lạ, nó không cắn ngươi là may mắn rồi, đi thôi.” Đàm Sâm đeo bao tay vào, theo sát bước chân của cha.

Bản lĩnh xạ kích của Đàm lão cha là học được từ ông nội của Đàm Sâm, thời đó rất hiếm khi được ăn thịt, trên núi cũng trơ trụi, Đàm gia gia thỉnh thoảng săn về được một ít thú rừng khiến cho cả nhà cao hứng như điên. Sau này hoàn cảnh khá giả, Đàm lão cha vẫn yêu thích săn bắn, không có việc gì sẽ lén lên núi săn thú một vòng, cũng là một cách tiêu khiển không tồi.

Ba người lên núi, Trạch Đằng dần dần thả lỏng, y nghĩ chỉ cần mình không hành động bậy không nói bậy, thì không cần phải lo lắng gì.

Đàm gia phụ tử một đường nói giỡn, ngược lại dần dần đem lo lắng trước kia vứt ra sau đầu, ngay cả Hắc Tử biến mất lúc nào cũng chưa có ai phát giác.

Lại qua một lúc Đàm Sâm mới đột nhiên kinh ngạc, nói: “Cha, chó săn của cha đâu?”

“Nga….  Có thể là đi bắt thỏ hoang rồi, không cần quản nó, nó sẽ tự biết trở vè.” Đàm lão cha kéo súng săn cầm ở trong tay, một đường đi một đường không yên lòng mà xem xét mọi nơi.

Đàm Sâm gật đầu tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi vào rừng rậm, hắn bỗng nghe một trận tiếng vang âm trầm, giống như là tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú.

Lão gia tử kinh nghiệm phong phú, lập tức nói: “Là sói! Hai đứa đừng loạn động!”

Đàm Sâm ngạc nhiên: “Nơi này sao lại có sói được?”

Lão gia tử dừng một chút, “Bình thường không dễ dàng gặp phải, bất quá lúc này trời khá lạnh nên chúng nó không tìm được thức ăn, sẽ từ trong núi sâu chạy ra…….. khụ.” Không được xuất thần! Chuyên tâm một chút, đây chính là thời cơ tốt để khảo nghiệm con rể!

Đàm lão cha giả vờ như mở chốt an toàn của  súng, sau đó vô cùng kinh ngạc hét lớn: “Súng của ta bị hư rồi!”

Đàm Sâm: “…….. Lúc ra khỏi nhà không phải cha đã kiểm tra rồi sao?”

“Ta cũng không sao lại thế nữa! Nó thật sự bị hỏng rồi!”

Trạch Đằng thấy thế, lập tức vỗ ngực muốn biểu hiện một chút: “Bá phụ đừng lo lắng, nó mà nhào đến cháu sẽ ngăn lại, bác dẫn Tiểu Sâm đi trước đi!” Sói tuy rằng hung ác, nhưng nếu chống lại xà yêu thì cũng không thể chiếm lợi thế.

Đàm Sâm quát: “Nói ngu ngốc gì đó……… Cha!”

Hắn còn chưa kịp hành động, đã thấy một bóng đen to lớn từ trong rừng phóng ra, lập tức hất Đàm phụ ngã xuống đất!

Lão gia tử rơi hơi mạnh, thầm nghĩ Hắc Tử ra tay hơi quá mức rồi, đống xương cốt già của ông làm sao chống lại được dày vò thế này!

—— đúng vậy, lão gia tử nghĩ rằng sói này là Hắc Tử biến thành để thử Trạch Đằng,  nhưng sau đó khi ông vừa quay đầu, lại phát hiện Hắc Tử vừa hoảng hốt vừa phẫn nộ đứng cách đó không xa, đang nhe răng nhếch miệng phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng cùng đại hôi lang giằng co.

Lão gia tử trong nhát mắt sững sờ, mờ mịt nghĩ: Nếu này không phải Hắc Tử, như vậy nó chỉ có thể…….. là một con sói thật sự?

Đàm Sâm vừa kinh vừa sợ, hai chân như nhũn ra, sống lưng run rẩy, chính thời điểm sợ hãi đó, Trạch Đằng cầm lấy tay hắn, trầm giọng nói: “Giao cho ta, đừng sợ, Tiểu Sâm.”

Tuy nói như thế, nhưng nhạc phụ lúc này đang nằm dưới móng vuốt sắc nhọn của con sói đói, Trạch Đằng cũng hiểu được sẽ khá khó khăn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ dã thú kia cắn xuống một ngụm uy hiếp mạng già của nhạc phụ, y cũng không còn được bao nhiêu pháp lực dư thừa mà cứu nhạc phụ sống lại.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên lão gia tử tiếp xúc với dã thú, cũng không tỏ ra quá hoảng loạn, con sói này nhìn qua có vẻ như rất đói, há cái mồm to như bồn máu nhiễu nhãi nước dãi, một mùi tanh hôi phả thẳng vào mặt, khiến cho ông rất muốn nôn.

Sói hoang đói đến mức tận cùng hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nó cáu kỉnh dùng móng vuốt đập xuống ngực Đàm phụ, có vẻ như sẽ cắn xuống.

Trong nháy mắt kia tim Đàm Sâm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!

Hắc Tử cùng Trạch Đằng đồng thời phi thân tới, phút chốc đầu Đàm Sâm trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Hắn cho đến giờ phút này vẫn luôn tin tưởng Trạch Đằng có thể cứu được phụ thân hắn, hắn chỉ lo lắng, nên thẳng thắn nói với cha mình như thế nào về thân phận của Trạch Đằng.

Lâu như thể đã trải qua cả một thế kỷ, Đàm Sâm chỉ có thể nghe thấy bắc phong gào thét cùng với tiếng thở hổn hển của Hắc Tử, Trạch Đằng lại không có động tĩnh gì.

Đàm Sâm nơm nớp lo sợ mở mắt ra, phát hiện nam nhân nguyên bản to lớn đã biến mất, chỉ còn một con rắn nhỏ hữu khí vô lực phũ phục bên cạnh thi thể của dã lang, mà phụ thân thì đang nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, thật lâu không nói nên lời.

Đàm Sâm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó đâm đến đau nhói, hắn chạy nào đến nhặt Trạch Đằng bỏ vào trong T-shirt, cắn răng ức chế xúc động khiến vành mắt đỏ lên.

Hắc Tử liếm liếm lòng bàn tay lạnh ngắt của Đàm lão cha, ở góc độ Đàm Sâm không thấy được, lắc đầu với ông.

Đàm lão cha nhìn bả vai đang không nhừng run rẩy của con trai, áy náy và hổ thẹn, thấp giọng nói: “Sâm à, xin lỗi……….”

Đàm Sâm nghẹn ngào: “……….Cha, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, cha không có việc gì là tốt rồi.”

“Nó……. Người bạn kia của con……… không phải nhân loại?”

Đàm Sâm ngây người trong phút chốc, đến lúc này mới cảm thấy kỳ quái. Phụ thân trong ấn tượng của hắn tuy rằng không phải cổ hủ, nhưng cũng tuyệt đối không thoáng đến mức thấy người sống biến thành xà mà có thể mặt không đổi sắc thế này, không khỏi kinh ngạc quay đầu.

Đàm lão cha thở dài, run rẩy đứng lên, “Cha hẳn là nên giải thích với con, muốn nói chuyện xảy ra hôm nay…… đều là tính toán của cha.”

Một lời này càng làm cho Đàm Sâm thêm mơ hồ, Đàm lão cha vẫy tay với Hắc Tử, nói: “Kỳ thật con chó săn cùng con lớn lên này, cũng là một yêu quái.”

Đàm Sâm giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, kinh ngạc vài giây mới nói: “Hắc Tử là cẩu yêu? Hai người đã sớm biết thân phận của Trạch Đằng?!”

Đàm lão cha lúng túng gãi đầu, “Cha không biết đối tượng  của con có phải là người tốt hay không, cho nên mới…….. Tiểu Sâm, con muốn trách thì trách đi, cha làm chuyện này quả là không phúc hậu.”

Dù sao cũng có kinh nghiệm sống chung với yêu quái, Đàm phụ ít nhiều cũng biết yêu quái bị ép hiện về nguyên hình là bởi vì pháp lực bị tiêu hao nặng nề, ông giờ phút này cũng vô cùng lo lắng trạng huống của Trạch Đằng.

Đàm Sâm dở khóc dở cười, hóa ra vấn đề lo lắng cư nhiên đã sớm bại lộ, hắn cũng không còn băn khoăn, rõ ràng thẳng thắn nói: “Cho nên? Trạch Đằng có được thông qua khảo hạch của cha không?”

Đàm phụ khụ một tiếng, theo bản năng xem xét con sói hoang kia, nghĩ đến Trạch Đằng vừa rồi liều lĩnh phóng đến, trong nháy mắt tung một chưởng đánh gục nó, trong lòng vẫn cảm thấy còn sợ hãi.

Nhưng đồng thời ông cũng xác định, con xà yêu này thật sự là một đối tượng có thể phó thác.

Lúc này Trạch Đằng suy yếu từ trong cổ áo Đàm Sâm ló đầu ra, đứt quãng hỏi: “Tiểu Sâm, cha ta không có việc gì chứ……?”

Tầm mắt nó vừa chuyển, thấy lão gia tử hoàn hảo không thương tổn gì, lúc này mới an tâm tựa đầu vào cổ Đàm Sâm, như là ngủ thiếp đi.

Đàm Sâm dùng động tác mềm nhẹ hiếm thấy xoa xoa cổ Trạch Đằng, trầm giọng nói: “Nó vốn là rất lợi hại, lại biến thành như bây giờ, phải kể từ lần trước con bị tai nạn máy bay……….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện