Hôm nay lúc Thịnh Minh Hiên nghỉ trưa thì nhận được điện thoại của người yêu.

Phía bên kia đầu dây Trạch Vũ ngữ điệu lạnh nhạt, dùng khẩu khí bình tĩnh như “Cho hai cân cải trắng” nói: “Tối nay có rảnh không? Ta muốn qua nhà ngươi.”

“……… Ngủ lại?”

“Ân.”

Thịnh Minh Hiên vui sướng trong lòng, thầm nghĩ người này cuối cùng cũng thông suốt, cư nhiên biết chủ động, vội vàng mừng rỡ ưng thuận.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh quản lý đứng ngồi không yên, thuận tay mở cái tủ trong văn phòng lấy ra chai rượu tốt nhất, vuốt ve thân chai thô tráng kia bắt đầu tưởng tượng về bữa tối tốt đẹp của hai người.

Cần nến cùng hoa hồng không nhỉ? —— Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên Trạch Vũ chủ động đề xuất ở lại nhà y, nếu thuận lợi, có lẽ đêm nay bọn họ liền……..

Bất quá lại nói, Trạch Vũ đối với chủ nghĩa lãng mạn gì đó cũng không cảm thấy hứng thú, vạn nhất y bận rộn chuẩn bị nửa ngày ngược lại bị cười nhạo………

Quên đi, bị cười nhạo thì bị cười nhạo thôi, thật vất vả mới có cơ hội cùng ngủ qua đêm, nên hảo hảo tìm cách một phen.

Thịnh quản lý hôm nay thái độ khác thường, vừa đến thời gian tan tầm liền nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ ngồi, tư thế kia giống như sinh viên giữa trưa tan học vội vàng chay ra căn tin giành cơm vậy. Đồng sự nhìn thấy có chút bất ngờ, hỏi: “Yêu, Thịnh quản lý hôm nay có việc gấp sao?”

“Đúng, thật ngại quá, thời gian gấp rút, tôi đi trước một bước đây.” Thịnh Minh Hiên giơ giơ tay chào, hiếm khi giống như một chàng trai trẻ mới ra đời cấp bách chạy nhanh đến thang máy, lưu lại một đám người tự phỏng đoán.

“Thịnh quản lý đây là vội đi hẹn hò?”

“Hẹn cái gì hò a, chưa nghe nói anh ta kim ốc tàng Kiều* sao? Trong nhà có một lão bà rất xinh đẹp đó!” (*nhà vàng cất người đẹp)

“Gì gì gì?! Thịnh quản lý đã kết hôn rồi? Tôi còn nghĩ anh ta độc thân chứ!”

“Chắc chắn trăm phần trăm, Tiểu Dương tự mình đi đến nhà anh ta xem qua, bị đánh bại ngay tại trận nha, kẻ địch thực lực quá cường đại, khuyên nhủ mấy cô nương trẻ tuổi các ngươi mau chóng dời mục tiêu đi a………”

Mặc kệ nhóm đồng sự nói thế nào, Thịnh Minh Hiên lúc này quả thật là dáng điệu vội vàng đi gặp tình nhân —— đặt một bó hoa hồng lớn vào xe, miệng khẽ ngâm nga, miễn bàn có bao nhiêu sung sướng.

Không lâu sau, “Vũ Hiên Lâu” đã gần ngay trước mắt, tâm tình nguyên bản thoải mái của Thịnh Minh Hiên khi nhìn thấy kiến trúc cổ kính kia thì đột nhiên lại khẩn trương hẳn. Rõ ràng thời gian quen biết Trạch Vũ không tính là ngắn, y vẫn không thể ung dung mà đối diện người yêu yêu quái này.

Thịnh Minh Hiên vô ý thức đưa tay ra, sờ sờ tấm thiệp nhỏ trên đóa hồng, nghĩ thầm, khi Trạch Vũ thấy đóa hoa này, sẽ mỉm cười hay là vẫn như trước mặt không chút thay đổi?

Cứ như vậy mà xuất thần, xe đã chạy đến trước cửa quán ăn.

Thịnh Minh Hiên phong độ phiên phiên bước xuống xe, vừa ngẩng đầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trước cửa hình như đang phát sinh chuyện gì xôn xao rối loạn.

Chỉ thấy có một gã đàn ông rõ ràng đang say rượu nắm chặt cổ áo của người quản lý đại sảnh, đưa ra cái mặt phình màu gan heo, miệng phun ra mùi rượu nồng nặc khiến người chán ghét: “Mẹ nó mở quán ăn còn bày đặt hạn chế, hạn chế —— lượng bán cơm? Đùa cái quái gì vậy! Kêu —— kêu ông chủ của tụi bây ra!”

“Thật có lỗi, dược thiện hôm nay quả thật đã bán hết rồi, ngày mai ngài có thể đặt trước…….”

“Láo! Quán ăn sao lại không có…….. thức ăn?! Giả vờ dồn ép đại gia ta!”

Thịnh Minh Hiên nhíu mày tiến đến, “ba” cầm lấy cổ tay của gã say, “Tiên sinh, dược thiện ở đây vốn là giới hạn số lượng bán ra, phiền ông tỉnh rượu lại đến.”

Gã say híp con mắt lờ mờ nhìn về phía Thịnh Minh Hiên, thấy nam nhân này dáng vẻ đường đường trên mặt mang theo khinh bỉ cùng chán ghét rõ ràng, nhất thời phát cáu không chỗ trút: “Ngươi chính là ông chủ?!”

“Đúng, chính là ta.”

Quản lý đại sảnh do dự nói: “Thịnh tiên sinh, bằng không để tôi đi gọi Trạch tiên sinh xuống………”

“Không cần gọi cậu ấy.” Thịnh Minh Hiên chuyển hướng gã say, “Tiên sinh, phiền ông tránh ra một chút, ông đứng ngăn ở cửa ra vào thế này thì những vị khách khác không có cách nào tiến vào đại sảnh.”

Nói xong y lại bảo quản lý mở ra cửa ngắm cảnh bình thường vẫn đóng chặt, an bài những khách nhân đi qua nơi đó.

Gã say thấy người này không thèm đoái hoài đến mình, sâu sắc cô độc tịch mịch, không khỏi thẹn quá hóa giận.

Trên thực tế Thịnh Minh Hiên cũng không định tăng thêm rối loạn, bởi vì vốn không thể giảng đạo lý với một gã say được, chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho gã rời đi xem như chưa có gì xảy ra.

Y cùng nhân viên trong quán khơi thông lưu lượng khách ở cửa, đang định xoay người khuyên nhủ gã say cút đi, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, nhìn thấy có thứ gì đó cực nhanh hướng gáy y rơi xuống.

Một khắc kia trong lòng Thịnh Minh Hiên chỉ có một ý niệm: A, kẻ điên này, cư nhiên dùng chậu hoa ném ta………

“Ba!!”

Một tiếng động lớn vang lên, nhưng không phải là thanh âm do đầu Thịnh Minh Hiên bị va chạm.

Thịnh Minh Hiên vạn phần nghi hoặc buông cánh tay xuống, phát hiện ra chậu hoa kia còn chưa kịp đụng đến y đã vỡ vụn, mảnh vỡ cùng bùn đất vung vãi khắp mặt đất.

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn một màn này, trong bầu không khí yên lặng, một trận tiếng bước chân rõ ràng không nhanh không chậm từ lầu hai chậm rãi đi xuống.

Trạch Vũ nâng nâng lông mày, miệng rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại mười phần lạnh như băng.

Hắn lập tức đi đến trước mặt Thịnh Minh Hiên, trước mắt bao người kéo lấy tay đối phương, lo lắng hỏi: “Có bị thương không?”

“……. Không có.” Thịnh Minh Hiên ngượng ngùng rút tay về, thu xếp chỗ ngồi cho khách nhân.

Những khách nhân thấy ông chủ chính quy ra mặt, liền biết không thể xem náo nhiệt được nữa, việc ai người nấy làm thôi, chỉ còn lại có gã say thất thố vừa rồi.

“Được rồi tiên sinh, hiện tại chúng ta có thể nói đến vấn đề bồi thường,” Trạch Vũ vân đạm phong khinh phủi phủi tro bụi trên người Thịnh Minh Hiên, “Ngươi đánh nát một chậu Gia Khánh* thanh hoa bát tiên trong quán ta, ta vốn không nghĩ muốn lấy tiền của ngài, nhưng không công tổn thất ta cũng không nguyện ý, ngài vui lòng, bỏ ra hai vạn là được rồi. (*niên hiệu vua Nhân Tông thời nhà Thanh, 1796-1820)

Người nọ vừa nghe giá lập tức thanh tỉnh! Phẫn nộ chỉ vào một mảnh vỡ mà gào rống: “Một cái chậu bể như vậy mà giá đến hai vạn?! Hơn nữa cũng không phải ta phá hư!”

“Nó rõ ràng bị phá hủy trong tay ngài, nhân chứng, vật chứng đều ở đây, ngài sao có thể chối được chứ?” Trạch Vũ gợi lên khóe miệng, sắc mặt âm trầm, “Hay là ngài muốn cùng ta đến cảnh cục……… nói chuyện kỹ càng?”

Gã đàn ông ngoài mạnh trong yếu kia lập tức kinh hãi, ngay lập tức xoay người bỏ chạy, tốc độ so với  thỏ còn nhanh hơn.

Thịnh Minh Hiên cười cười, nói: “Cậu nói dối cũng thật trôi chảy.”

“Ta không nói dối, đây thật sự là đồ cổ,” Trạch Vũ nhìn nhân viên phục vụ thu dọn mảnh vỡ, vẻ mặt có chút tiếc hận, bất quá rất nhanh liền bình thường trở lại, “Nhưng so ra ngươi không có việc gì là tốt nhất.”

Thịnh Minh Hiên thẹn thùng sờ sờ mũi, bị quan tâm không chút che dấu của hắn làm cho có chút đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy phương pháp của Trạch Vũ như vậy mới thật sự khí phách, y mua một bó hoa thật sự là mang tính chủ nghĩa hình thức khiến cho người ta buồn nôn.

Bởi vậy, khi Trạch Vũ hỏi trong xe có phải có hoa tặng cho hắn không, Thịnh Minh Hiên do dự hồi lâu mới khẽ gật đầu với biên độ nhỏ nhất.

Trạch Vũ quả nhiên như suy nghĩ của y, biểu tình không có dao động quá lớn, Thịnh Minh Hiên thậm chí không biết hắn tột cùng là thích hay ghét hoa này.

Ngay lúc Thịnh quản lý cảm thấy có chút phiền muộn, trên môi lại bỗng nhiên truyền đếm một xúc cảm lạnh lẽo.

Chờ khi y phản ứng lại được, y mới nhận ra Trạch Vũ đang hôn mình.

Trạch Vũ nhìn biểu tình quẫn bách nhưng lại ra vẻ trấn định của Thịnh Minh Hiên, rốt cục nhịn không được mỉm cười: “Nhìn đường, coi chừng tai nạn.”

“……”

Nếu đã hôn môi, kia chứng tỏ Trạch Vũ ít nhất cũng không ghét hoa mình tặng rồi……?

Nguyên liệu nấu ăn đều đã có sẵn ở nhà, còn có mấy món dân dã xanh tươi tự nhiên lần trước Trạch Vũ đem từ núi về, bởi vậy hai người không cần ghé siêu thị mà trực tiếp về nhà.

Đứng ở phòng bếp nhìn bộ dáng Trạch Vũ mặc tạp dề tay cầm dao làm bếp, trong phút chốc, Thịnh Minh Hiên cảm thấy đây chính là người vợ mà mình mới cưới vào cửa.

Bình thường bởi vì Trạch Vũ quá mức nghiêm túc, Thịnh Minh Hiên không có cơ hội đùa giỡn với hắn như những cặp tình nhân bình thường, nói thì cũng chỉ có mình y nói, gọi theo cách thông tục là “Liếc mắt đưa tình”, mà hiện tại lại có một cơ hội tốt đẹp như vậy xảy ra trước mắt, Thịnh quản lý đương nhiên không bằng lòng bỏ qua.

“Trạch Vũ, cậu như vậy thật đúng là giống một thê tử hiền lành, nếu như mẹ tôi nhìn thấy, khẳng định sẽ rất vui mừng.”

Trạch Vũ cũng không quay đầu lại, khua dao nhanh chóng cắt con cá thành từng lát, “Kết luận này của ngươi còn quá sớm, chúng ta ai là phu ai là thê, vẫn là một ẩn số.”

Thịnh Minh Hiên giật mình: “Vậy không bằng, đêm nay chúng ta liền xác định thân phận vợ chồng đi?” Y không tin Trạch Vũ đối với chuyện ái ân vốn như tờ giấy trắng lại có năng lực ăn luôn y, đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, vận dụng hết thảy phương pháp làm cho Trạch Vũ cảm thấy hứng thú, vị trí công thụ sau này có thể xác lập rõ ràng……….

Thịnh quản lý chi ly tính toán cho rằng đó là diệu kế, lại không biết biểu tình đắc ý trong lòng đã có dự tính của mình đã sớm thu vào trong ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Trạch Vũ.

Trạch Vũ bất động thanh sắc, nhanh nhẹn cho thịt bò vào nồi: “Đương nhiên tốt, ta sống lâu như vậy, còn chưa biết tư vị khai trai đâu.”

Trên cao, mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu, có bao nhiêu hoa cúc sẽ nở rộ tối nay?

Chúng ta lại đem hình ảnh chuyển đến Thịnh Vũ hai người giờ phút này đã ăn xong cơm nước, cũng tấm rửa xong xuôi đang mặt đối mặt ngồi ở trên giường.

Trạch Vũ khoác áo choàng tắm màu trắng, da thịt như ngọc còn dính bọt nước, dưới ánh sáng mờ nhạt từ đèn treo tường chiếu xuống càng thêm hết sức oánh nhuận động lòng người. Ánh mắt Thịnh Minh Hiên vẫn lưu luyến ở cái cổ thon dài cùng cặp đùi rắn chắc của hắn, vậy mà đã có chút miệng khô lưỡi khô.

Người nào đó bị thị gian (nhìn dâm đãng ==) ngược lại vô cùng thản nhiên cởi bỏ dây lưng áo choàng tắm, toàn thân hiển lộ rõ ràng, “Chúng ta là một đôi, nếu ngươi muốn nhìn thì cứ nói thẳng, ta sẽ không cự tuyệt đâu.”

Thịnh Minh Hiên cảm động đến muốn rơi nước mắt, y vươn tay, dừng ở không trung một chút, sau đó chuyển xuống phủ lên mu bàn tay Trạch Vũ.

Này dù sao cũng là lần đầu tiên, y không thể biểu hiện mình quá háo sắc được, nhất định phải từ từ mà đến……….

Trạch vũ bình tĩnh nói: “Ngươi muốn trước tiên sờ ở đâu?”

Thịnh Minh Hiên nghẹn một chút, nghĩ thầm, nếu cậu ấy đã hào phóng như vậy, mình cũng không cần phải giả vờ quân tử, vì thế liền cọ cọ ngồi gần một chút, ôm lấy vai Trạch Vũ, “………. Đừng biểu hiện bị động như vậy chứ, khiến cho tôi cảm thấy như là tôi đang cưỡng ép cậu.”

Trạch Vũ cũng ôm hắn, hai người liền hình thành tư thế ôm nhau rất dịu dàng ấm áp, nửa người trên quang lỏa dán vào nhau, “Ngươi hy vọng ta chủ động một chút?”

Thịnh Minh Hiên bật cười hôn lên vành tai hắn: “Cũng không phải……. bất quá loại chuyện này, vô luận là ai cũng sẽ không mong muốn làm một mình đi?”

Y nói xong cẩn thận ấn xuống đôi môi mềm mại của Trạch Vũ, lưu luyến vuốt ve một lúc, liền nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm, cuốn lấy lưỡi đối phương, cùng hòa vào vũ điệu uyển chuyển.

Trạch Vũ khép hờ mắt, giữa lông mi tinh mịn toát ra ô quang ướt át, Thịnh Minh Hiên vừa nhìn thấy liền không kìm được tâm như nổi trống, nhịn không được tăng thêm lực đạo, gắt gao giữ lấy vòng eo của hắn cố định trong lồng ngực, dùng sức hôn giống như muốn hút đi tất cả hơi thở của hắn.

Trạch Vũ có chút bất ngờ, trong ấn tượng của hắn Thịnh Minh Hiên khi hôn môi luôn nho nhã lễ độ hơn nữa cũng chỉ là điểm nhẹ hôn phớt qua, chưa từng xuất hiện tư thế như muốn đem hắn nuốt vào bụng này.

Vài phút sau, hai người rời môi, Trạch Vũ có chút đăm chiêu tỉ mỉ nhìn Thịnh Minh Hiên.

Thịnh Minh Hiên bị hắn nhìn một hồi không được tự nhiên nói: “Cậu thật đúng là, bất luận thời điểm nào cũng bình tĩnh như vậy a.” Khiến cho y rất muốn nhìn xem thời điểm Trạch Vũ không khống chế được thì sẽ có biểu tình gì……….

Trạch Vũ nói: “Không đúng, cái đó và cảm giác mà đại ca nói không giống nhau.”

“…….. Không giống thế nào?”

“Y nói, rất thống khoái, thời điểm hưng trí nhất sẽ điên cuồng đến mức không phân rõ đông tây nam bắc……………”

Thịnh Minh Hiên bị miêu tả huyền diệu của Trạch Đằng làm cho 囧, ôm Trạch Vũ nói: “Chúng ta thử xem? Cậu xem xem có  thể có loại cảm giác này hay không?”

Ánh mắt Trạch Vũ chợt lóe, nói: “Kia…….. được rồi.”

Thịnh Minh Hiên kéo hắn xuống đệm, bắt đầu ôn nhu mà cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt hắn.

Tiếng hít thở của Trạch Vũ trở nên dồn dập hơn, từ giữa yêu thương cẩn thận của đối phương mà dần dần trầm tĩnh lại, một khắc kia y thậm chí suy nghĩ: liền cứ làm như vậy mà đi xuống hình như cũng không sai……….

Nhưng mà ngay khi có một thứ gì đó chen vào trong cơ thể, Trạch Vũ nguyên bản sắc mặt hồng nhuận lại chợt căng cứng cơ thể, cơ hồ là kinh sợ mà kêu ra tiếng, hai mắt trợn to!

Thịnh Minh Hiên hoảng sợ, “Rất đau?” này chỉ mới có một ngón tay thôi a…… cho dù là người chưa có kinh nghiệm, cũng không thể đau đến thành như vậy a?

Sắc mặt Trạch Vũ trắng bệch, đáng thương ngẩng đầu, “Đau.”

Thịnh Minh Hiên cực kỳ đau lòng, “Ta sẽ điểm nhẹ………..?”

Y lại động nhẹ, trán Trạch Vũ lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ngay cả môi cũng bắt đầu phát run, “Không được, đau………….”

Thịnh Minh Hiên cực kỳ rối rắm, “Vẫn chưa được, cậu thả lỏng một chút đừng khẩn trương…….”

Trạch Vũ hít thở sâu vài lần, nhưng mà bất luận như thế nào, hắn vẫn la đau, khiến cho Thịnh Minh Hiên vô cùng thất bại, thậm chí bắt đầu nghĩ lại có phải tay mình quá mức thô tráng rồi hay không.

Cuối cùng Trạch Vũ dùng mắt đen xinh đẹp nhìn Thịnh Minh Hiên, hữu khí vô lực nói: “Bằng không đến lượt ta tới đi.”

“……”

Tuy rằng chuyện đó và suy nghĩ trước đó của Thịnh Minh Hiên có chút không khớp, nhưng khi thấy bộ dáng này của người yêu, y tuy vẫn có chút không cam nguyện, cũng không có biện pháp mà tiếp tục cứng rằng làm tiếp, và tối trọng yếu là y đối với Trạch Vũ luôn luôn có loại mềm lòng khó nói rõ, không thể cự tuyệt yêu cầu gì của đối phương.

Chờ đến khi Trạch Vũ thành công đè lên người Thịnh Minh Hiên, Thịnh Minh Hiên đột nhiên phát hiện bản thân hình như đã bước lên thuyền giặc rồi.

Trước đây Trạch Vũ có từng nói qua, với tu vi hiện giờ của hắn, đã sớm có thể tùy ý biến hóa bất kỳ chỗ nào trên người —— đương nhiên, cũng bao gồm cả chỗ kia.

Thịnh Minh Hiên hoảng sợ cảm giác được thứ kia ở trong cơ thể mình rõ ràng đã trướng đại, rốt cục hối hận mở miệng: “Cậu ……. Đã sớm có kế hoạch tốt rồi?”

Trạch Vũ đáp phi sở vấn nói: “Ta thật sự đau.” Nói xong hướng về phía vòng eo tế gầy nhưng không nhu nhược kia mà tiếp tục tấn công.

“……”

*****

Sáng sớm Đàm Sâm thu thập hành lý dự định trở về quê, Trạch Đằng cực kỳ hưng phấn mà sáp lại nói: “Bảo bối, sư huynh ngươi bị ăn rồi!”

“Bị ăn?” Đàm Sâm sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được những lời này là có ý tứ gì, “……… Sát, đệ đệ ngươi ra tay thật nhanh!”

“Kia đương nhiên! Nam nhân nhà ta nhất định phải chiếm trước tiên cơ, ăn đến đối phương vô lực phản kháng………” Trạch Đằng nói đến một nửa chú ý thấy sắc mặt Đàm Sâm đen thui như đáy nồi, lập tức thức thời mà chuồn mất.

Nó hiện tại đã có thể mở miệng cùng Đàm Sâm nói chuyện với nhau, nhưng mà để có thể hóa thành hình người như trước thì Đàm Sâm thấy còn lâu lắm, bất quá có thể nói đây cũng là một loại tiến bộ, Đàm Sâm vẫn là có thể ôm hy vọng đối với chuyện này.

“Nếu không thấy ngươi hiện tại không chịu nổi một kích, lão tử tuyệt đối đánh chết ngươi……..” Đàm Sâm tức giận đem quần áo xếp vào vali, lại hao tâm tổn trí suy nghĩ nên nói về chuyện của Trạch Đằng với cha mẹ như thế nào.

Đem xà này xách đến trước mặt nhị lão hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt, cha hắn nhất định sẽ vác cây xẻng lên đập chết Trạch Đằng sau đó đưa hắn vào bệnh viện tâm thần ==. Hơn nữa cho dù Trạch Đằng có thể biến thành người, nói với cha mẹ “Người đàn ông này chính là đối tượng của con” cũng phải cần dũng khí rất lớn……

Đàm Sâm thở dài, nhịn không được nghĩ, nếu Trạch Đằng có thể biến thành nữ nhân như Trạch Vũ thì tốt rồi, như vậy mọi chuyện xem như được giải quyết.

Không biết Đàm Sâm bên này đang sầu não, Thịnh Minh Hiên ở bên kia trình độ suy sụp còn hơn hắn, có thể nói là chỉ tăng không giảm.

Trạch Vũ đem một chén cháo cá thơm ngát đến trước giường, rất săn sóc xoa bóp thắt lưng Thịnh Minh Hiên: “Còn đau phải không?”

Thịnh Minh Hiên lúng túng đến mức hận không thể chui vào ổ chăn, ra vẻ bình tĩnh nói: “…….. Vẫn ổn.”

“Ân, xem ra lực đạo của ta vẫn chưa đủ.” Trạch Vũ tâm chiếu bất tuyên* cười cười, nâng y dậy, “Tốt lắm, định khó chịu tới khi nào, ngươi không phải vẫn hy vọng chúng ta phát sinh chuyện này sao?” (trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra)

Trong đầu Thịnh Minh Hiên có hàng vạn con dương đà chạy qua như điên —— ta đúng là hy vọng như vậy! Nhưng này không giống với hy vọng của ta!

Trạch Vũ đi ra ngoài giặt quần áo, Thịnh Minh Hiên oán giận đấm hai cú xuống đệm giường, ngoài cửa liền truyền đến tiếng trêu đùa của người yêu: “Ngươi hiện tại có phải đang nghĩ, ngàn vàng khó mua một đêm xuân?”

Thịnh Minh Hiên thanh thanh cổ họng khản đặc, bưng lên cháo cá nếm một miếng, “Tôi là tiếc cậu không có kinh nghiệm.”

“Tuy rằng đây là lần đầu tiên của ta, bất quá thấy phản ứng của ngươi tối qua, biểu hiện của ta cũng coi như không tồi.”

“………..”

“Thật có lỗi, lần sau ta sẽ tận lực để ngươi dễ chịu một chút.”

Thịnh Minh Hiên quả thực không muốn tiếp tục ở lại phòng này nữa, y gian nan đứng dậy mặc quần áo: “Tôi đi làm trước……..”

“Đừng nhúc nhích, ta đã giúp ngươi xin phép rồi, định dùng phép thuật giúp ngươi trị thắt lưng đau.”

“Tôi cám ơn cậu Trạch Vũ, thật sự không cần!” Thịnh Minh Hiên bi phẫn rống lớn một tiếng, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi lao ra cửa nhà.

Trạch Vũ cười tủm tỉm ngửi mùi hương còn lưu lại trong không khí, thầm nghĩ một câu, còn nhiều thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện