Không khí mới vừa rồi còn trữ mật vui mừng đột nhiên tán đi, Đàm Sâm kinh ngạc đem hoa ban xà nhỏ gầy phủng trong lòng bàn tay, mang theo một tia hy vọng hỏi: “……..Nghỉ ngơi một chút, có thể khôi phục, đúng không?”

Trạch Đằng đối với Đàm Sâm không thể nói dối, gật đầu phi thường gian nan.

Cảnh sắc trước mắt Đàm Sâm đột nhiên trở nên mơ hồ, mông mông lung lung như bị vây trong sương mù, hắn cắn chặt răng nhìn về phía trần nhà trắng xám, cứ như vậy im lặng khóc.

Hắn đã không nhớ rõ lần cuối hắn khóc giống như vậy là chuyện cách đây bao nhiêu năm, khi còn bé  bị ngã lăn từ trên sườn núi xuống khiến cho thương tích đầy mình hắn cũng không rơi nửa giọt lệ, sau lại một mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bị người chế nhạo, khinh miệt thậm chí không chút lưu tình mà đã kích, hắn cũng không khóc, dường như Đàm Sâm từ trước tới nay chưa từng đem khó khăn trở ngại để trong lòng, luôn tản ra một cổ khí thế không thể đánh ngã.

Nhưng mà hiện tại, hắn đối mặt với người yêu vì mình mà mất hết toàn bộ pháp lực, lại vô luận như thế nào cũng không nhịn được loại xúc động muốn rơi lệ này, hoàn toàn không thể dừng lại được, như là muốn đem nước mắt cả đời này khóc đến cạn sạch.

Trạch Đằng lo lắng cuộn quanh cánh tay hắn, không có biện pháp đưa tay thay hắn lau nước mắt, cũng không có biện pháp mở miệng an ủi hắn, chỉ có thể từng chút từng chút dùng sức cọ cọ Đàm Sâm, thậm chí cố ý uốn éo người thành hình dạng buồn cười khiến hắn vui vẻ —— nhưng mà cũng không có tác dụng gì, nước mắt Đàm Sâm vẫn không kìm được mà rơi xuống, y chang cái vòi nước.

Lúc này, cửa ‘bang’ một tiếng bị người đẩy ra, Trạch Vũ đi vào ôm theo cái hộp trước kia Trạch Đằng ngủ ở nhà Đàm Sâm, đem con rắn nhỏ nhẹ nhàng thả vô, rồi sau đó đưa tay đặt lên đầu vai đang kịch liệt run rẩy của Đàm Sâm, “Sâm ca, đây là đại ca tự mình lựa chọn, ngươi đừng quá khổ sở, cũng không nên cảm thấy mắc nợ y, bắt đầu tu luyện lại không đủ khả năng hóa thành hình người, đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.”

Đàm Sâm dằn lại tiếng nấc, mở to đôi mắt hồng hồng quay đầu lại, khàn giọng hỏi: “Phải mất bao lâu?”

“Có ta cùng cha mẹ hỗ trợ y, chậm thì vài thập niên, lâu thì hơn trăm năm,” Trạch Vũ dừng một chút, “Ngươi không cần quan tâm chuyện này, chỉ cần an tâm dưỡng thương là tốt rồi, sau khi ngươi khỏe lại ta sẽ dẫn đại ca trở về, trong núi còn có không ít linh dược, đối với y rất có ích.”

Đàm Sâm giật mình, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Trạch Vũ đưa lưng về phía hắn đem mấy khối thịt nấu chín đút cho Trạch Đằng, “Sâm ca, nếu trong thời gian này gặp được người thích hợp…… thì không cần chờ đại ca.”

Đàm Sâm trong lòng chấn động, nhìn chăm chăm về phía Trạch Đằng đang cuộn tròn trong hộp.

—— nó vẫn im lặng như trước, bộ dáng thiếu sức sống, cho dù nghe thấy loại lời nói này cũng không có phản ứng gì, nói đúng hơn là cam chịu.

Đàm Sâm vô cùng ngạc nhiên: “Các ngươi có ý gì? Ta chờ không nổi?”

“Không, không phải vậy,” Trạch Vũ vội giải thích, “Nhưng mà Sâm ca, cuộc đời ngươi dù sao cũng quá ngắn, đại ca lần thứ hai tu thành hình người cũng không biết là chuyện khi nào, chúng ta chính là không muốn ngươi chậm trễ thêm….”

“Nói gì vậy? Chậm trễ thì đã làm sao? Nếu không có Trạch Đằng ta hiện tại đã là một xác chết, ta thương y, không có khả năng chấp nhận thêm những người khác.”

Trạch Vũ cùng Trạch Đằng đồng thời sửng sốt.

Đàm Sâm vốn là một người cảm tình nội liễm, thậm chí có chút khó tính, hắn chưa từng rõ ràng công khai nói ra sự thật “Hắn yêu Trạch Đằng” như vậy, bởi vậy ba từ này vừa ra khỏi miệng, Trạch Đằng cùng Trạch Vũ đều nghĩ rằng chính mình có phải hay không bị hư tai rồi không.

Cái hộp của Trạch Đằng đột nhiên vang lên tiếng gì đó, Đàm Sâm kinh ngạc nói: “Y làm sao vậy?”

Trạch Vũ thông cảm liếc mắt nhìn Trạch Đằng một cái, “……….. Y rất cao hứng, đang nhảy múa.” —— Đáng tiếc hiện tại đại ca không thể hóa thành hình người, nếu không Sâm ca, ngươi đã sớm bị gục……..

Qua một hồi ồn ào, trong lòng Đàm Sâm dễ chịu hơn nhiều, hắn âm thầm nghĩ nếu thật sự thời gian hữu hạn không đợi được Trạch Đằng, vậy hắn phải đi tục mệnh, thời điểm trước đây Trạch Đằng đề nghị, lý trí của hắn còn có thể đủ chiếm thương phong, nhưng hiện tại với loại tình huống này Đàm Sâm cảm thấy bản thân mình không lo được nhiều như vậy, so với Trạch Đằng, những sự tình khác trong nháy mắt đều biến thành thứ yếu.

……… Tình yêu thật sự là thứ nguy hiểm chết người mà.

Đáng tiếc hắn nhận thức quá muộn, không công tạo ra khoảng cách của hai người.

Chạng vạng Trạch Vũ đưa tới bữa tối, lúc chuyện phiếm khi ăn cơm có nói muốn dạy Đàm Sâm một pháp thuật.

Đàm Sâm nghi hoặc nói: “Ta có thể học sao?” Làm thế nào? Xã hội khởi xướng người người tu tiên?

Biểu tình Trạch Vũ so với hắn còn nghi hoặc hơn, “Đương nhiên, ngươi hiện tại có tám phần công lực của đại ca, có thể dùng để cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, một cái pháp thuật nho nhỏ lại càng không cần nói đến —— bất quá người mới học không nên lạm dụng quá mức, phải chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, chính mình tìm ra cách thức mới tốt.”

Trạch Đằng cũng đồng ý gật đầu.

Đàm Sâm rất hứng thú: “Là dạng pháp thuật gì? Là loại có thể đánh người khác sao?”

Trạch Vũ không nói gì nhìn hắn một cái: “Không, là loại pháp thuật giống ta có thể dùng để thăm dò lòng người.”

Đàm Sâm không ngờ tới Trạch Vũ lại dạy hắn loại pháp thuật này, không khỏi có chút sửng sốt.

Trạch Vũ dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu Trạch Đằng, bị ông anh đang trong hình dáng tiểu xà ngu ngốc cắm một ngụm, “A……. đại ca hiện tại miệng không thể nói tay không thể viết, ngươi dù sao cũng phải có biện pháp hiểu được y muốn nói gì. Yên tâm, ta dạy cho người chính là sơ cấp, không cần lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến những người ngươi giao thiệp, bất quá pháp lực này không nên sử dụng tùy tiện, có đôi khi hồ đồ một chút lại thoải mái hơn.”

Đàm Sâm dường như sợ ngộ mà gật đầu, “Này ta hiểu.”

“Vậy bắt đầu đi, ngươi hãy nghe cho kỹ…………”

*****

Nửa tháng sau. Đàm Sâm xuất viện.

Các đồng nghiệo thấy hắn vẫn như trước sinh long hoạt hổ, hưng trí bừng bừng nói tập thể phải mời Đàm Sâm ăn cơm, xua đi vận đen cho hắn, Đàm Sâm đương nhiên không thể từ chối hảo ý của mọi người, liền vui vẻ đáp ứng.

Trạch Đằng từ sau khi nghe được Đàm Sâm chính miệng nói “thương y” cả  người……. không, cả xà đều như muốn tan chảy hiện tại căn bản không chịu rời đi Đàm Sâm nửa bước, Trạch Vũ đề cập qua vài lần muốn đem y trở về núi y cũng không bằng lòng, rốt cục không còn cách nào khác, hảo đệ đệ đành phải đi hái dược mang về nhà trợ giúp y tu luyện.

Tuy trình độ dính người của Trạch Đằng trước nay chưa từng có đối thủ, cơ hồ là làm tổ trong tất cả túi áo của Đàm Sâm, bất quá Đàm Sâm đối với loại hành vi này của y cũng không tỏ ý phản đối, ngược lại càng thân mật hơn, thật sự cho rằng y là sủng vật của mình mà chăm sóc, phủng trong tay còn sợ rơi ngã, quả thực là làm cho Trạch Đằng trải qua từng ngày khoan khoái.

Nhưng mà điều phiền não nhất là, từ sau khi Trạch Đằng mất đi năng lực hóa thành hình người, “Phương diện nào đó”  của hai người bắt đầu không được hài hòa lắm.

Hôm nay Đàm Sâm đang tổ chức hội nghị, thời điểm đang phát biểu đột nhiên cảm thấy bên trong túi áo chemise có cái gì đó đang nhúc nhích, lúc đầu hắn còn tưởng rằng Trạch Đằng ngủ không được thoải mái đang điều chỉnh tư thế, nên thoáng nghiêng người về phía trước để cho Trạch Đằng có thể thuận tiện một ít, nhưng dần dần lại thấy rất không thích hợp, ngu ngốc xà kia cư nhiên cọ xát tới tới lui lui vào điểm nhô lên trước ngực hắn, khiến cho da đầu Đàm Sâm tê dại, cảm giác quái dị từ nơi đó lan ra khắp toàn thân.

Trở lại văn phòng hắn liền một tay lấy Trạch Đằng từ túi áo ném xuống sofa, nguyên bản nghĩ muốn giáo huấn y lần sau không được làm như vậy ở nơi công cộng, nhưng khi đối diện với ánh mắt vô tội của tiểu xà tội nghiệp, Đàm Sâm không hiểu sao lại mềm lòng, lời nói nghẹn lại ở yết hầu làm sao cũng không nói ra được.

Trạch Vũ lắc lắc cái đuôi, ý bảo Đàm Sâm sờ sờ mình.

Đàm Sâm dùng pháp thuật Trạch Vũ dạy hắn để cảm ứng lời Trạch Đằng muốn nói, tay đặt trên đỉnh đầu Trạch Đằng vài giây, hắn bỗng nhiên sửng sốt, sau đó đỏ bừng cả mặt: “……… Nga, như vậy a ………”

Ngyên lai, Trạch Đằng là nhịn lâu lắm, không nhịn được nhu cầu sinh lý =.=

Đàm Sâm chậm rãi thu tay lại gãi gãi tóc, lỗ tai đã có chút phát sốt, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy rất buồn cười —— Trạch Đằng hiện tại cái dạng này, bọn họ căn bản không có biện pháp làm gì……….  Không lẽ nào hắn phải tìm giúp Trạch Đằng một con rắn cái?

Trạch Đằng dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Đàm Sâm, còn lấy lòng vươn lưỡi liếm lên tay hắn, Đàm Sâm ngứa đến cười ra tiếng: “Ngươi bộ dạng như thế còn nghĩ muốn chuyện này? Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ?”

Trạch Đằng ý niệm truyền âm: “Ta cũng có biện pháp, ngươi chịu đáp ứng không?”

Đàm Sâm như được mở mang tầm mắt nói: “…….. Không có gì là không thể đáp ứng, ta chỉ sợ ngươi không được thôi.”

Trạch Đằng nghe vậy vui vẻ uốn éo, Đàm Sâm nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của nó mà cảm thấy rất nghi hoặc. Vốn nghĩ rằng Trạch Đằng tối đa chỉ yêu cầu hắn dùng tay hỗ trợ, không nghĩ tới buổi tối sau khi về nhà, lại xảy ra một chuyện khiến cho Đàm Sâm lập tức hối hận vì đã đáp ứng Trạch Đằng.

Kia đúng là đêm nguyệt hắc phong cao đầy kích tình, một người một xà ăn bữa tối rồi tắm rửa sạch sẽ, Đàm Sâm nằm ở trên giường bắt đầu lật xem tạp chí mới mua.

Không bao lâu, Trạch Đằng từ chân giường bò lên bụng hắn, dùng đầu cọ cọ lên trên bụng, còn cắn tạp chí mà giật giật kéo kéo, tựa hồ là đang ghen tỵ báo chí thu hút lực chú ý của Đàm Sâm.

“Đừng nháo, để cho ta xem xong bài này đã.” Đàm Sâm thuận tay xách nó bỏ qua một bên, Trạch Đằng phẫn nộ lần nữa chiếm lĩnh bụng hắn, ý niệm truyền âm nói: “Hiện tại là thời gian XX!”

Đàm Sâm dừng một chút, dùng ánh mắt cảm thông xen lẫn tiếc nuối nhìn y chăm chú: “……….. ta chính là đồng ý, nhưng ngươi cũng phải có cái năng lực kia mới được a, cho dù lần này chúng ta đổi vị, ta cũng không có biện pháp…….. thượng  ngươi.”

Trạch Đằng nghĩ nghĩ, “nói”: “Nếu ta không phải trong hình dạng con người, ngươi sẽ không nguyện ý sao.”

Từ sau khi y mất hết pháp lực Đàm Sâm đối với y cơ bản là hữu cầu tất ứng, nhưng tình huống này hắn cho dù đã đáp ứng cũng không có ý nghĩa thực tế, vì thế Đàm Sâm dứt khoát để tạp chí xuống: “Thôi được, ngươi tới.”

Hắn vừa dứt lời, Trạch Đằng bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn thẳng hắn, sau đó mạc danh kỳ diệu truyền âm: “Không được phép nửa đường la dừng nga.”

Trán Đàm Sâm nổi gân xanh, đang muốn phản bác, đã thấy trên người Trạch Đằng đột nhiên tỏa ra kim quang chói mắt!

—— Hắn nhất thời sửng sờ tại trận như bị sét đánh trúng, sau đó đáy lòng lập tức dâng lên vui sướng điên cuồng!

“Trạch Đằng……. ngươi có thể sử dụng pháp thuật? Chuyện xảy ra khi nào?!”

Con rắn nhỏ từ giữ kim quang nhanh chóng biến lớn, giống như quả bong bóng được thổi phồng, đảo mắt đã hóa thành bộ dáng cự mãng vốn có, vô cùng thân thiết vây lấy Đàm Sâm ở giữa.

“Ta có thể duy trì hình dạng chân thân trong ba giờ……. Tiểu Sâm, ta sẽ cố gắng mau chóng khôi phục, tuyệt không để ngươi chờ lâu đâu.” Nói xong dùng mồm chạm vào môi Đàm Sâm, tựa như hôn hắn.

—— Kỳ thật trên mặt xà nhìn không ra biểu tình gì, nhưng Đàm Sâm chính là từ động tác luyến mộ mà cảm nhận được tình yêu của y, không khỏi cảm thấy trong lòng có chút hơi men.

Đàm Sâm nhếch môi vui vẻ một hồi, bỗng nhiên ý thức được một cái vấn đề nghiêm trọng!

“Chờ một chút, ngươi không phải là tính dùng bộ dáng này cùng ta…….”

Trạch Đằng hùng hồn gật đầu, “Ngươi đã đáp ứng ta rồi!”

Khuôn mặt Đàm Sâm thoáng cái đen thui như bị phủ lên một tầng tro bụi, “Ta tưởng ngươi đang nói giỡn chứ!?”

Trạch Đằng há miệng, hai cái răng nanh cực đại dưới ánh đèn lóe ra hàn quang, “Hảo quá đáng! Ta thật lòng hướng ngươi cầu hoan như thế! Ngươi cư nhiên cho rằng ta đang nói đùa!”

Đàm Sâm hung hăng rùng mình một cái, da đầu tê dại giống như bị rưới một tầng dầu sôi.

“Từ từ, ngươi trước để ta bình tĩnh lại một chút…….”

“Vậy được rồi, ngươi bình tĩnh nhanh lên nga!”

Trạch Đằng chờ mong chép miệng, tựa như con khuyển đối mặt với một dĩa đầy thịt xương. (=.=|||)

Đàm Sâm yên lặng nuốt xuống một ngụm nước bọt, mặc kệ nghĩ như thế nào đều cảm thấy nếu thật sự làm cùng Trạch Đằng, hôm sau chắc chắn rằng cái mạng nhỏ của hắn sẽ được an nghỉ……… sau đó đầu mục báo chí ngày mai chính là “Nam tử chết thảm trong nhà, theo phỏng đoán là bị cưỡng bức bạo lực”, tiếp theo sẽ chuyển sang phần quảng cáo bệnh trĩ…….

Trạch Đằng thấy hắn đã lâu không lên tiếng, lo lắng vẫy vẫy cái đuôi thô to, “Tiểu Sâm, ngươi suy nhĩ xong chưa?”

Đàm Sâm nhìn chằm chằm cái gọi là “nhẫn cưới” trên ngón áp út tay trái, ngữ khí do dự, “Ngươi có cần phải gấp gáp như vậy không? Không thể để cho ta suy nghĩ thêm chút sao?!”

Trạch Đằng dục hỏa đốt người lại không dám cưỡng ép, đành phải không tình nguyện gật đầu.

Đàm Sâm lại suy nghĩ một trận, chống trán nói: “Không được, ta vẫn còn chút căng thẳng, ngươi ở đây chờ ta, ta đi uống vài ly rượu.”

Trạch Đằng tận dụng thời cơ cười nhạo hắn: “Nguyên lai ngươi cũng sẽ căng thẳng! Đi thôi đi thôi, ta chờ ngươi!”

Đàm Sâm trong lòng ân cầm thăm hỏi Trạch Đằng mười tám lần, trên mặt lại kéo khóe miệng gượng cười: “Đương nhiên ……… ngươi chờ ta a, đừng có ngủ a!”

“Ừ!” Trạch Đằng vui sướng gật gù đắc ý, “Nhanh lên trở về nha thân ái!” —— nguyên lai là Tiểu Sâm đang thẹn thùng a! Cũng đúng, nó hùng tráng uy mãnh thế này, Tiểu Sâm sợ hãi cũng phải thôi! Ân, lát nữa nó nhất định phải ôn nhu……..

Trạch Đằng vừa dâm tiếu trong lòng vừa chú mục Đàm Sâm đang bước nhanh vào phòng khách, đồng thời vạn phần chờ mong mà tưởng tưởng đối phương hai má đỏ ửng, bộ dáng cau mày cố gắng trấn định mà uống rượu, càng nghĩ càng cảm thấy dục hỏa thiêu đốt, hận không thể đem vợ hành quyết ngay tại chỗ!

Kỳ thật………. dùng rượu đỏ làm đạo cụ hỗ trợ điều tình cũng không tồi ma!

Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, Trạch Đằng lập tức kích động dựng thẳng thân rắn, dự định thuyết phục Đàm Sâm bồi nó ngoạn một trò chơi đặc biệt. Kết quả khi nó hăm hở thò đầu ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy Đàm Sâm đang khom thắt lưng, mang giầy vào, tay chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài……

Vẻ mặt Trạch Đằng tối sầm tại chỗ, cái đuôi phá không cuốn lấy người đang bỏ chạy, dễ dàng đem Đàm Sâm cố định trên giường, toàn thân bốc ra hàn khí nồng đậm, giống như gió bắc gào thét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện