Trong khoảnh khắc mí mắt Đàm Sâm giật giật mấy cái, hắn còn chưa kịp nói gì, Trạch Đằng đã nâng lên đôi chân dài, nổi giận đùng đùng sải bước vào cửa hàng kia.

“….Trạch Đằng!” Đàm Sâm chấn động theo sát y, hắn định giữ cánh tay Trạch Đằng lại ngăn cản người này gây chuyện, nhưng xà yêu này cứ như có mắt sau lưng, dễ dàng tránh được tay Đàm Sâm đang vươn tới, thẳng bước tiến vào cửa.

“Hoan nghênh đến!” Nhân viên cửa hàng thấy khách tới cửa lập tức nở nụ cười, sau đó chú ý đến ngoại hình của Trạch Đằng thì kinh hỉ không nhỏ — Đại soái ca, ôi chao! Có phải y vào đây mua quà tặng bạn gái không?

“Trạch Đằng, ngươi đi nhanh như vậy làm gì!” Đàm Sâm theo sau đi vào, khẩn trương nhìn chằm chằm xà yêu, “Này đó…. Đều là da giả, không có gì hay để xem, chúng ta đi mua mắt kính đi!”

Hắn trong lòng bất ổn, không biết lời này có khiến Trạch Đằng tin nổi không. Nhìn xem mấy cái túi da hoa lệ kia, giá cả cao ngất, tuyệt đối là da thật, vạn nhất Trạch Đằng nổi giận lên, không biết sẽ gây nên hậu quả gì?

Nhân viên cửa hàng nghe hắn nói như vậy, lập tức không vui: “Tiên sinh, mong ngài không nói chuyện vô căn cứ như thế, sản phẩm da rắn trong cửa hàng chúng tôi tuyệt đối không phải da giả, ngài có thể xem xét!”

Đàm Sâm nghẹn họng không nhẹ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng cô nàng, thế nhưng trong mắt của nhân viên cửa hàng lại giống như Đàm Sâm đang ra sức ngăn cản đại soái ca mua hàng đắt tiền, nhịn không được liền sinh ra vài phần khinh thị.

“Mong ngài không gây cản trở việc kinh doanh của chúng tôi, tiên sinh nếu không thích có thể ngồi ở bên này chờ bạn.” Nhân viên cửa hàng tuy rằng thở phì phì tức giận nhưng vì lễ phép cũng mời Đàm Sâm đến ngồi ở sofa.

Hiện tại Đàm Sâm làm gì còn có tâm tư mà ngồi, chỉ sợ đợi thêm vài giây nữa, yêu quái này sẽ chuyển sang trạng thái cuồng bạo mất! Hắn một phen kéo lấy cánh tay Trạch Đằng, khó được ôn tồn khuyên nhủ: “Đừng nhìn, a? Nơi này ngay cả giấy chứng nhận kinh doanh còn không có, khẳng định không phải hàng thật….”

“Không cần xem xét”, thanh âm Trạch Đằng âm lạnh đến dọa người “Là thật, ta có thể nhận ra.”

Đàm Sâm bị ngữ khí này của y khiến cho cả người phát lạnh, trên lưng nhất tề nổi lên một mảnh da gà.

Hắn đột nhiên nhận thức rõ ràng — người này dù sao cũng là xà yêu, cho dù thoạt nhìn ôn hòa, thân thiện, nhưng nói cho cùng cũng không phải là nhân loại.

Đàm Sâm một chút cũng không muốn nhìn Trạch Đằng ở trong này cùng người khác xung đột, ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Trạch Đằng, ngươi muốn làm thế nào? Chuyện ở nơi này ta so với ngươi rõ hơn nhiều, ta nói giả chính là giả, lừa ngươi làm chi?”

Hắn chột dạ, hắn biết Trạch Đằng đã sớm kết luận mấy sản phẩm trong cửa hàng này đều là do tước đoạt sinh mệnh đồng loại y mới có thể chế tạo thành, Đàm Sâm không dám tưởng tượng dưới cơn thịnh nộ Trạch Đằng sẽ làm ra những gì.

“Là ai giết chúng nó?” Trạch Đằng nhìn về phía nhân viên cửa hàng, mặc dù y đeo mắt kính nhưng ánh mắt như đang xuyên thấu qua lớp kính mỏng hướng thẳng đến cô, làm đối phương nhất thời đánh cái rùng mình.

“Tiên sinh…. Ngài nói gì?”

“Ta hỏi ngươi, là ai giết lũ rắn này!” Âm lượng Trạch Đằng chợt đề cao, Đàm Sâm vội chạy đến chen giữa y và nhân viên cửa hàng, lớn tiếng quát: “Ngươi đi mau!”

“Tôi, Tôi làm gì phải đi! Tiên sinh, các ngươi thật là kỳ quái, tiến vào quấy rối không nói. Còn muốn đuổi người?” Nhân viên cửa hàng có chút sợ hãi nhưng vẫn không chịu rời đi — Nói giỡn! Mấy món hàng kia nếu bị hư hao gì, bán cô đi cũng bồi thường không nổi! Hôm nay là cái ngày quái quỉ gì mà xui xẻo gặp phải hai tên thần kinh a? Nàng muốn gọi bảoan!

Đàm Sâm thấy nàng cầm lấy điện thoại thì biết ngay nàng định làm gì, trong nhất thời trái tim hoảng hốt như bị vùi vào hầm băng, “Tiểu thư, cô không thể im lặng được sao? Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi!”

“Tiên sinh, mong ngài không cần quá phận! Là ngài khơi mào sự tình chửi bới sản phẩm của chúng tôi, tôi có quyền mời ngài ra ngoài!”

“Được, được” Đàm Sâm khoát tay áo, “Chúng tôi đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài – Trạch Đằng, ngươi thất thần làm gì? còn không mau đi?”

Trạch Đằng vẫn đứng trầm mặc, giống như một tòa tháp sắt, Đàm Sâm qua hai giây mới nhận thức, biểu hiện đó của Trạch Đằng, chính là sát ý.

–Y muốn giết người!

“Nếu ngươi dám làm gì, liền trở về núi ngay lập tức cho lão tử! Tuyệt không hai lời!” Đàm Sâm sắc mặt trắng bệch chỉ ra cửa, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Trạch Đằng chậm rãi chuyển hướng sang hắn, có chút thảng thốt: “Tiểu Sâm….”

Y gắt gao nắm chặt tay thành quyền, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh.

Đàm Sâm biết y đã hết sức nhẫn nại, nhưng trong thời khắc này, cho dù hắn đứng về phía Trạch Đằng, cũng không thể trơ mắt nhìn y làm tổn thương nhân loại.

Nhân viên cửa hàng đã muốn gọi điện thoại cho bảo an kể rõ sự tình, tình thế bắt đầu trở nên vượt quá phạm vi khống chế của Đàm Sâm.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thế”, Trạch Đằng cầm tay hắn miễn cưỡng cười cười, “Tiểu Sâm, ta sẽ không gây chuyện làm ngươi khó xử.”

Ngữ khí của y vô cùng chân thành, trong lòng Đàm Sâm đột nhiên nảy sinh một cảm giác lạ lùng, tựa hồ có câu cam đoan này của Trạch Đằng, hắn có thể hoàn toàn yên lòng.

“Đi thôi” Trạch Đằng hít sâu một hơi, kéo hắn rời khỏi cửa hàng.

Suốt dọc đường về nhà hai người thủy chung trầm mặc, đôi kính mát to tướng đã che khuất cảm xúc trên mặt Trạch Đằng. Đàm Sâm biết y phi thường tức giận nên mới phẫn nộ như vậy, nhưng mà hắn lại là người, không biết nên đứng trên lập trường nào để có thể an ủi Trạch Đằng.

Cuối cùng, Đàm Sâm chịu không nỗi bầu không khí áp lực này, cẩn thận mở miệng: “Nè, ngươi…”

“Ân?” Trạch Đằng quay sang đối hắn lộ ra một nụ cười, “Tiểu Sâm, cái gì cũng đừng nói, chuyện đó và ngươi không liên hệ, vừa nãy là do ta quá kích động, thật xin lỗi.

“A, nga…” Đàm Sâm gãi gãi tóc, “Kỳ thật nói cho đúng, sinh vật tuần hoàn đều tồn tại quy luật ‘nhược nhục, cường thực’…”

*nhược nhục, cường thực: yếu thì thịt, mạnh thì ăn

“Ta hiểu được, chúng ta cũng ăn sinh vật khác để sống, có lẽ ta…. không có tư cách chỉ trích người khác.”

“…. Không giống” Đàm Sâm rầu rĩ nói, “Các ngươi ăn động vật khác là vì sinh tồn, là quy luật tự nhiên, nhưng con người sát hại động vật… thì lại là vì dục vọng, tiền tài, cùng địa vị.”

“Ngươi nghĩ như vậy ta thật cao hứng, Tiểu Sâm” Trạch Đằng nắm lấy tay phải Đàm Sâm, dùng lực không quá mạnh nhưng rất kiên định mà nắm lấy.

Vì là động vật máu lạnh nên nhiệt độ cơ thể y rất thấp, Đàm Sâm bị y đụng vào thật giống như giữa hè nắng gắt nhặt được khối băng, lạnh đến giật mình.

Tâm tình Trạch Đằng tựa hồ tốt hơn nhiều, Đàm Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Tóm lại, ngươi ở trong thế giới con người thì khả năng gặp phải những tình huống như thế này quả thật không ít, nhưng ngươi nhớ kỹ, gặp chuyện gì thì nhất định phải cân nhắc trước khi hành động, nếu bị người khác va chạm mạo phạm, trước tiên phải bình tĩnh suy nghĩ cách ứng phó, không nên vội vã đánh người”

“Nếu ta đã suy nghĩ ba hồi bảy lượt, vẫn cảm thấy nên đánh thì sao?”

“… Vậy đánh đi! Đại trượng phu ‘thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn’, đừng cho kẻ khác cảm thấy mình dễ bị bắt nạt!”

*thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn: việc này có thể nhẫn được thì còn việc gì không thể nhẫn = hết nhịn nổi rồi:)))

Mua mấy cân thịt heo về nhà, Đàm Sâm bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Trạch Đằng ngồi trên thảm xem ti vi, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.

“Tiểu Sâm, cần ta giúp gì không?” Xà yêu thực ân cần nói.

“Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, đừng đến thêm phiền, ngoan ngoãn ngồi đó.”

“Nga…” Trạch Đằng có chút ngượng ngùng, “Nhưng chỉ có một mình ngươi làm thật vất vả, ta cảm thấy…”

“Không có gì, bình thường ta cũng tự nấu cơm ăn a, hơn nữa ngươi cũng chỉ ở đây vài ngày mà thôi, ta sao tính là vất vả chứ?”

Vừa nói chuyện Đàm Sâm vừa thành thạo cắt thịt thành từng lát có độ dày đều nhau, để vào đĩa chờ chế biến.

Trạch Đằng nuốt nước bọt đứng lên, đi vào phòng bếp đứng ở phía sau hắn.

“Làm gì? Muốn ăn trước thì chỉ có thể cho ngươi hai miếng, ngươi ăn thịt tươi hẳn là không có vấn đề gì ha?”

“Không phải chuyện này” Trạch Đằng có vẻ do dự, sau đó vẫn hạ quyết tâm nói, “Tiểu Sâm, ta không muốn trở về.”

Đàm Sâm ngừng động tác trên tay, xoay người lại nhìn y.

“Ý ngươi là gì?”

“Ta không muốn trở về núi” Trạch Đằng nắm lấy tay hắn, ngữ khí kiên quyết, “Ngươi biết không, ta rất vất vả mới tìm được ngươi, nếu không phải cảm ứng được khí tức của ngươi trên người lão Vương, ta sao lại cam tâm để gã bắt lại nhốt vào lồng sắt?”

Đàm Sâm sửng sốt, nhớ đến trước đó không lâu bọn họ vừa mới tham gia họp lớp gặp lại bạn bè hồi đại học, lúc ấy lão Vương ngồi bên cạnh hắn, khó trách Trạch Đằng lại…

“Khi ta biết ta sắp được gặp ngươi, ta vô cùng cao hứng…” Đôi mắt dài nhỏ của Trạch Đằng nhìn thẳng vào hắn, không biết vì sao Đàm Sâm từ trong ánh mắt đó đọc ra một tia thâm tình kì lạ.

“Dừng” Đàm Sâm giơ tay ra hiệu, lưng phát lạnh, “Cho dù là như vậy, ngươi cũng không thể cùng ta sống chung một chỗ a?”

Trạch Đằng ngạc nhiên nói: “Vì sao? Ngươi chán ghét ta?”

“Này không phải vấn đề chán ghét hay không, ngươi là yêu, ta là người, ta có cuộc sống của mình, có kế hoạch của mình, còn có các mối quan hệ với nhiều người xung quanh, ngươi tiến vào làm rối loạn cuộc sống của ta thì tính sao? Chẳng lẽ ở trong núi ngươi không có thân nhân bằng hữu?”

“Chẳng phải ngươi đã cùng bọn họ tu luyện suốt năm trăm năm…”

“Thân nhân bằng hữu là chuyện cả đời, ngươi cũng không thể bởi vì ta một người ‘bình thủy tương phùng’ mà liền vứt bỏ họ chứ?”

*Bình thủy tương phùng: lấy từ ý thơ của thi hào Vương Bột đời Đường. Đi khắp nhân gian, ngoảnh lại đã thấy sông núi đổi dời, non cao thành biển rộng, người trên đời cũng chỉ như bèo trên nước gặp nhau, cần chi phải câu nệ.

“Ta không phải kẻ vừa có vợ đã quên mẹ!” Trạch Đằng vội vã phun ra một câu, rồi sau đó đột nhiên ý thức được mình đang nói gì, liền kinh ngạc bưng kín miệng, kích động nhìn Đàm Sâm.

“Ngươi như thế nào lại nói loạn thất bát tao lên cả…” Đàm Sâm vừa buồn cười vừa tức giận, “Được rồi, đi ra chờ ở phòng khách, đừng cản trở ta nấu cơm.”

“…..Tiểu Sâm…..” Trạch Đằng giật nhẹ áo hắn nhưng không được đáp lại.

Buồn bực trở lại phòng khách, vừa ngồi xuống không lâu đã nghe chuông cửa vang lên.

Giọng Đàm Sâm truyền ra rừ phòng bếp: “Đi mở cửa, nhớ mang mắt kính!”

Trạch Đằng nghe lời, ngoan ngoãn mang mắt kính vào rồi đi đến huyền quan, vừa mở cửa ra đã thấy một nam sinh vô cùng tuấn tú đứng trước mặt.

“Anh là…..?” Nam sinh trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Trạch Đằng.

“Ngươi tìm Tiểu Sâm sao?”

Nam sinh giơ hộp giữ ấm trong tay lên cho y xem: “Ân, tôi đem đồ ăn ngon đến cho anh Đàm Sâm đây!”

Trạch Đằng quan sát cậu, đột nhiên vô cớ nói một câu: “Ngươi còn rất trẻ.”

“…..???”

Đối phương không hiểu gì, đi vào nhà Đàm Sâm, vừa lúc Đàm Sâm bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, “Tiểu Tùng a, ăn cơm chưa? Cùng ăn đi?”

“Không cần, em vừa mới ăn no” Tiểu Tùng đem hộp giữ ấm để ở trên bàn, “Hôm nay dì làm thịt nướng, phần này là của anh.”

“Cảm ơn, cậu khách khí quá.”

“Làm gì có, chúng ta còn cái gì khách khí với không khách khí, Đàm Sâm có nước không? Em khát quá.”

“Tủ lạnh có bia, tự đi lấy đi”

Trạch Đằng phát hiện quan hệ hai người tựa hồ rất thân thiết, vì thế ghen tị nhìn Tiểu Tùng kia.

Tiểu Tùng thoải mái ngồi trước bàn ăn, thấy Trạch Đằng ăn hai đũa cơm thì quay đầu liếc nhìn cậu một cái, nhịn không được cười hỏi: “Anh đẹp trai, ở nhà còn đeo mắt kính làm chi? Đúng rồi anh Đàm Sâm, anh còn chưa giới thiệu anh ấy với em.”

Đàm Sâm hàm hồ nói: “Nga, y là người mới của công ty tôi … hai ngày nay không được nghỉ ngơi tốt nên mắt có quầng thâm.”

Hắn hết sức làm ra vẻ tự nhiên, không muốn để Tiểu Tùng nhìn ra có điểm gì quái dị, nhưng dù vậy…  trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân, cũng thật kỳ quái. Thời gian Tiểu Tùng cùng hắn làm hàng xóm cũng không phải ngắn, không biết có thể giấu được bao lâu…

Tiểu Tùng vô cùng hưng phấn: “Người mới? Oa, về sau không phải cùng là đồng sự sao?”

“Các cậu sao có thể tính là đồng sự a, gương mặt ảnh bìa.”

“Tuy rằng em chỉ chụp cho ảnh bìa tạp chí nhưng cũng coi như là nửa đồng sự vậy, ôi chao, anh đẹp trai tên gì vậy?” Tiểu Tùng hai mắt tỏa sáng, cảm thấy hứng thú áp sát vào Trạch Đằng.

Trạch Đằng không thích thân cận với người, tất nhiên là ngoại trừ Đàm Sâm, lập tức ngồi nhích ra xa một chút: “…..Trạch Đằng.”

“Tên rất hay, em là Cận Tùng, rất vui được biết anh.” Đối phương dường như không chút nào để ý thái độ bất hòa của y, cười cười, thản thản nhiên nhiên uống xong bia rồi ra về.

Cận Tùng đi rồi, Đàm Sâm lập tức bắt đầu giáo huấn Trạch Đằng: “Ngươi lớn như vậy rồi sao lại đưa ra cái mặt u ám với cậu nhóc? Người ta trêu ngươi, chọc giận gì ngươi sao?”

Trạch Đằng không được tự nhiên xoay qua hỏi: “Tiểu Sâm, cậu ta với ngươi có quan hệ gì?”

“Là hàng xóm, có đôi khi tìm cậu nhóc chụp ảnh bìa, coi như cũng có quan hệ công việc, thì sao?”

Trạch Đằng vô cùng ghen tị: “Vậy ngươi thích cậu ta hay thích ta hơn?”

Đàm Sâm không nói gì: “Ngươi hôm nay sao lại nói năng kỳ quái quá vậy, ớn lạnh chết đi được.”

“Ta đang hỏi ngươi thế nào!”

“Ta quen cậu ấy đã hơn một năm, quen ngươi mới được một ngày, làm sao thích ngươi hơn được?” Đàm Sâm cố ý không hòa nhã, con rắn phá hoại này ở trong nhà hắn mà còn muốn quản hắn sao, còn lâu!

Trạch Đằng kinh thiên động địa bi quan: Đúng vậy! Ta gặp Tiểu Sâm mới có một ngày!

“Ta, ta cũng muốn có ‘Quan hệ công việc’ với ngươi!” Trạch Đằng quả thực không hiểu ‘quan hệ công việc’ là gì, nhưng đã có quan hệ, nhất định có thể tăng tiến cảm tình, bởi vậy đầu óc y nóng lên liền hô lên những lời này.

Đàm Sâm sửng sốt một chút, ngẩng đầu đánh giá y.

….. Không cần phải nói, Trạch Đằng quả thật thích hợp làm công việc này.

Hơn nữa, để có kỹ năng sống để sau này có thể lưu lại tại thành phố này thì đi làm là một việc cần thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện