Ngày hôm sau, tất cả cảnh quay đều là cảnh Chân Khải cùng đại mãng xà ở chung.

Chân Khải dụi mắt đi ra khỏi phòng khách sạn, theo hàng lang dài trải thảm lót xanh thẫm nhìn đến cuối, chỉ thấy một thiếu niên mảnh khảnh đứng ở nơi đó, hơi gật gật đầu nhìn về hướng mình.

Bỗng nhiên, trong lòng gã vừa động, qua vài giây mới nhớ ra đây là người thuần hóa xà mới đến ngày hôm qua.

—— là tên đã khiến cho gã trở thành trò hề trước mặt mọi người.

Âm thầm hừ lạnh một tiếng, Chân Khải nhấc chân đi về phía hắn.

Ánh mắt Trạch Vũ không hề lẩn tránh, dường như hắn đang chờ chính là gã.

Nhưng mà kỳ quái chính là, lời trào phúng của Chân Khải cũng đã tới bên miệng, nhưng trong một khắc nhìn Trạch Vũ, đột nhiên yết hầu gã như bị vật gì chặn lại, miễn cưỡng đem lời nói đả thương người nuốt trở về.

Làn da của thiếu niên láng mịn, không cần phủ lên lớp trang điểm vẫn quang nộn như trứng lột.

Một đứa nhỏ có làn da như vậy không khỏi có vẻ âm nhu, nhưng Trạch Vũ nửa điểm cũng không khiến cho gã có loại cảm giác này. Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá mức thâm trầm, khí chất quá mức lạnh lùng, luôn là một bộ dáng cách xa người khác ngàn dặm, nhưng lại tự nhiên tản mát ra một loại nghiêm nghị.

——- Nguyên lại bộ dáng Trạch Vũ dễ nhìn như vậy, đáng tiếc tối hôm qua ánh sáng mập mờ, gã không nhìn thấy rõ ràng.

Lông mi Trạch Vũ cong dài nhẹ nhàng rung động, nói với Chân Khải: “Thật có lỗi, Chân tiên sinh, ngày hôm qua đã gây thêm phiền toái cho ngài, ta cùng Ban Ban (tên của đại mãng xà) lần đầu tiên gặp mặt, còn chưa đủ ăn ý, ta nghĩ hôm nay sẽ thuận lợi hơn.”

Cơn tức trong bụng Chân Khải bỗng dưng biến mất, mỹ thiếu niên đã nhường bước như vậy, gã sao có thể không biết đạo lý thuận theo, “Nói gì vậy, là do ta, tính cách quá nóng nảy, mọi người đều nói ta như vậy, ha ha ha……”

“Chân tiên sinh quả là người thẳng thắn.” Trạch Vũ vậy mà giương lên khóe miệng, vân đạm phong khinh mỉm cười với gã.

Quả tim bé nhỏ của Chân Khải như bị thứ gì gãi gãi, ngay cả hô hấp cũng rối loạn.

Gã từng có vô số tình nhân, nhưng đối mặt với biểu tình như vậy của Trạch Vũ, Chân Khải không thể bày ra diễn xuất trôi chảy như cá gặp nước của cao thủ tình trường được, “…..Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi?”

“Ta gọi là Trạch Vũ.” Con ngươi đen láy như bóng đêm nhìn gã, ánh mắt kia như muốn đem gã cuốn vào trong.

Chân Khải lăn lộn ngoài xã hội hỗn tạp lâu như vậy, chuyện gì mà chưa thấy qua, loại người nào mà chưa tiếp xúc. Đối đồng tính đã sớm ra tay không chút kiêng kỵ, gã cùng từng dụ dỗ nam sinh tuổi trẻ tràn đầy sức sống, cũng cùng bọn họ ở trên giường hưởng thụ qua khoái hoạt tiêu hồn thực cốt.

Bọn họ đều rất được, nhưng vài phần xinh đẹp đó so với Trạch Vũ trước mặt mà nói, thì có vẻ vô cùng mờ nhạt.

Trạch Vũ đoan trang thanh tú như vậy, khí chất lãnh đạm mà rất đặc biệt hòa lẫn thành một loại hấp dẫn trí mạng. Chân Khải trước nay vốn quen tiếp xúc với loại người bề ngoài quang tiên lượng lệ* (những người tỏa sáng, xinh đẹp) nội tâm lại là một bãi nước đen, Trạch Vũ với gã mà nói không thể nghi ngờ chính là một dòng suối ngọt lành hợp khẩu vị, làm gã kìm lòng không đậu muốn chạm vào, thưởng thức.

Da thịt thiếu niên trắng trẻo đến gần như trong suốt, giống như chỉ cần vắt một cái cũng thành nước, thời điểm Chân Khải đang miệng khô lưỡi khô, lại thấy đối phương vươn tay ra với mình lễ phép nói: “Hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Chân Khải có chút sửng sốt, tiếp đó dùng hành động tự cho là hoàn mỹ nhếch lên một nụ cười thành khẩn, “Hợp tác vui vẻ.”

—— Gã đương nhiên sẽ không biết, khi mình thoải mái nắm chặt bàn tay này, ý nghĩ nội tâm còn chưa kịp biến thành hành động đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Trạch Vũ.

*****

Tình hình quay phim hôm nay quả nhiên giống như lời Trạch Vũ nói, vô cùng thuận lợi.

Đại mãng xà Ban Ban rất ngoan rất nghe lời, hơn nữa Chân Khải cũng có ý khoe khoang  bản lĩnh trước mặt Trạch Vũ, vì thế diễn xuất càng thêm nhập tâm. Nhất là khi gã hữu tâm hay vô ý nhìn về phía Trạch Vũ, đều phát hiện đối phương đang nhìn mình, tâm tình trong một khắc kia, quả thực giống như có gió xuân thổi qua vậy.

Thật vất vả làm việc đến thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Chân Khải một phút cũng không chậm trễ cầm theo hộp cơm đoàn làm phim phát cho ngồi xuống bên cạnh Trạch Vũ, thấy hắn cúi đầu ăn cơm, lộ ra một mảnh gáy sau trắng noãn thon dài, liền lập tức tâm viên ý mã.

Trạch Vũ có tâm sự trong lòng, không có hứng ăn uống, hắn chỉ là vì muốn làm cho mình nhìn giống như nhân loại, mới đành miễn cưỡng ăn vài miếng thức ăn trong hộp cơm, này đã là cực hạn của hắn rồi.

“Ai, ngươi chỉ ăn như vậy là no?” Chân Khải mới vừa đến gần liền phát hiện Trạch Vũ cầm hộp cơm ăn chưa đến phân nửa thu dọn lại, không khỏi bày ra bộ dáng quan tâm thăm hỏi.

Trạch Vũ thản nhiên liếc gã một cái: “Không hợp khẩu vị, chờ buổi tối quay về khách sạn ăn thêm vậy.”

“Cũng tốt, đến lúc đó ta mời ngươi, ngươi đừng quên đó nha.” Chân Khải không để cho hắn cự tuyệt, mỉm cười với hắn.

Trạch Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Hảo.”

23 giờ đêm.

Chân Khải ở trên sân thượng khách sạn ngồi ở bàn hai người, nghển cổ nhìn cửa chờ Trạch Vũ đến.

Rốt cục, thiếu niên kia mặc một cái áo chemise trắng tươm tất xuất hiện ở cửa, tầm mắt hai người giao nhau, Chân Khải mỉm cười vẫy tay, nói: “Ngồi bên này.”

Trạch Vũ gật gật đầu: “Thật có lỗi, đến muộn.”

Tóc hắn còn vươn bọt nước, hiển nhiên là vừa tắm xong, làn da ẩm ướt thoạt nhìn càng mê người. Chân Khải bất động thanh sắc nuốt nước miếng, đưa cho hắn một ly Baileys: “Đến, trước tiên lót bụng một chút, ta giúp ngươi gọi vài món, chút nữa sẽ đem lên.”

Trạch Vũ nói cám ơn, nâng ly lên uống, hầu kết xinh xắn trượt lên xuống, khiến kẻ khác nhịn không được muốn dùng tay cảm thụ một chút tần suất đáng yêu kia.

Chân Khải nghĩ như vậy, cũng liền làm như vậy, gã chưa bao giờ là người vòng vo tam quốc, huống chi Trạch Vũ lúc này đáp ứng lời mời của gã, hẳn lã cũng không phải không có hứng thú với gã.

Khoảng cách hai người rất gần, Chân Khải thuận thế nghiêng đầu xuống cổ Trạch Vũ hít hà, cúi đầu cười nói: “Thật dễ ngửi.”

“Nga?” Trạch Vũ ánh mắt bình thản, “Là hương vị thế nào.”

“Ân….. hương vị cỏ xanh thật kiền tịnh, giống như bản thân ngươi vậy.”

Trạch Vũ nghe xong lời này cũng cười: “Hương cỏ xanh sao, đương nhiên rồi, ta mỗi ngày đi qua đi lại ở trong bụi cỏ, thấm hương vị này cũng là bình thường.

Chân Khải cười to: “Mỗi ngày đi bụi cỏ? Ngươi là con thỏ sao?”

“Không,” Trạch Vũ bình tĩnh nhìn gã, “Ta là xà.”

Chân Khải trong lòng cả kinh sợ hãi.

Ánh mắt thiếu niên nguyên bản đen nhánh ở trong ánh sáng hôn ám lại phát sáng đến kinh người, lộ ra một cỗ yêu dị quỷ mị nói không nên lời, nhưng gã nhìn rồi lại nhìn thêm lần nữa, lại trở về ôn hòa như cũ, không có gì khác biệt.

Trực giác Chân Khải cảm thấy người này rất nguy hiểm, nhưng gã cam tâm tình nguyện trầm mê trong đó, càng nguy hiểm, hứng thú của gã càng cao.

“A, ta mặc kệ ngươi là thỏ hay là xà, ta chỉ biết…… Ta bị ngươi bắt lấy, ngươi quả thực là thợ săn tài giỏi.”

Trạch Vũ đảo con ngươi nhìn gã, tay lại để trên cằm gã nhẹ nhàng vuốt ve, “Chân tiên sinh, ta không nghĩ rằng muốn bắt ngươi.”

Động tác này của hắn khiến tim Chân Khải ngứa ngáy. Tiểu gia hỏa này cũng thật nguy hiểm…… thoạt nhìn lãnh như núi băng, như thế nào lại làm gã cảm thấy cả người đều thiêu cháy?

Chân Khải cười nói: “Vậy ngươi chuẩn bị làm gì ta đây?”

“Giết ngươi, ngươi cảm thấy thế nào.”

Ngữ khí Trạch Vũ bình thản đến cực điểm, nói đến chữ “Giết” này giống như đang nói một câu bình thường kiểu như “Thời tiết thật đẹp”. Chân Khải có chút kinh ngạc nhưng sau đó liền đương nhiên xem như đây là thủ đoạn tán tỉnh của Trạch Vũ, lập tức “ngầm hiểu” nói: “Có gì mà không được chứ, ngươi muốn mạng ta, ta vui vẻ còn không kịp.”

Khóe miệng Trạch Vũ hiện lên một tia ngoan lệ, lập tức nói: “Ta đây trước hết cảm ơn sự khẳng khái của Chân tiên sinh.”

Bữa cơm này đại thể gió êm sóng lặng mà trôi qua.

Tuy rằng Chân Khải nhìn Trạch Vũ thì tâm dương khó nhịn, nhưng sáng sớm mai đã bắt đầu quay phim, bảo dưỡng thể lực quan trọng nhất, gã dù sao cũng là một diễn viên, ở trên phim trường không thể tùy tâm sở dục mà làm bừa được.

Trạch Vũ trở về phòng, phát hiện có tin nhắn Đàm Sâm gửi đến. Mở ra nhìn xem, trừ bỏ lời thăm hỏi ân cần hằng ngày còn có một nội dung khác, nguyên lai là cháu gái của Thịnh Minh Hiên rất hâm mộ mấy minh tinh, nghe nói hắn làm việc ở đoàn làm phim nên muốn nhờ hắn xin chữ ký của hai người nam nữ diễn viên chính.

Này không phải việc khó, Trạch Vũ trả lời tin nhắn đã đáp ứng, tiếp theo ngả người xuống giường nằm thành hình chữ đại.

Không biết vì cớ gì, hắn lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tu luyện đến cảnh giới hiện giờ, hắn cơ bản sẽ không cảm thấy mệt mỏi mới phải, nhưng từ sau khi Trạch Vũ quyết định trả thù Chân Khải, liền cảm thấy như trong lòng có một tảng đá đè nặng, làm hắn cảm thấy phiền não trước nay chưa bao giờ có.

Nhắm mắt lại, hắn có thể nhớ tới bằng hữu của mình trước khi chết có đã hoảng sợ và kinh ngạc thế nào, tuy rằng biểu tình trên mặt của một con rắn thì khó mà nhìn ra được, nhưng Trạch Vũ rõ ràng biết nó lúc đó đã cực độ thương tâm cùng phẫn nộ.

Răng nanh của bạn hắn tuy không dài, nhưng cũng đủ xuyên thủng tay Chân Khải, nó không có làm như vậy là bởi vì nó xem Chân Khải như bằng hữu, nhưng mà nó rốt cục lại chết dưới tay của kẻ gọi là “Bằng hữu.”

……. Có thể nào lại không làm cho lòng hắn nguội lạnh.

Trạch Vũ càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, hận không thể làm cho Chân Khải cũng nếm thử chút cảm giác bị người tín nhiệm phản bội và thương tổn, chỉ như vậy mới có thể nguôi ngoai phần nào oán khí tích tụ trong ngực hắn bấy lâu nay.

Đúng lúc này, màn hình di động trong bóng đêm chợt sáng lên, trên màn hình chớp tắt một dãy số xa lạ.

Trạch Vũ do dự một lát, tiếp điện thoại: “Ai.”

Bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp ôn hòa đầy từ tính: “Trạch Vũ phải không? Thật có lỗi khuya như vậy còn quấy rầy cậu.”

“Thịnh tiên sinh,” Trạch Vũ nhíu nhíu mày, “Không sao, ta còn chưa ngủ.”

“Nga, vậy là tốt rồi…… à mà khoan, tôi là nói, đã trễ thế này, cậu sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ta tựa hồ không có liên quan gì đến ngài,” Trạch Vũ không chút khách khí, “Chuyện xin chữ ký ta sẽ giúp San San, không cần lo lắng.”

“Tôi không phải muốn nói chuyện này……” Thịnh Minh Hiên hữu khẩu nan ngôn, trên thực tế y cũng không biết mình gọi cuộc điện thoại này là muốn cái gì, thấy Trạch Vũ thật sự không tình nguyện  nghe y nói, đành phải thở dài: “Được rồi, cậu mau đi ngủ, quay phim rất vất vả, ngàn vạn lần phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.”

Trạch Vũ tắt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, thẫn thờ nói: “Người kỳ quái.”

Thịnh Minh Hiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn màn hình di động đột ngột tối xuống, sau đó đem ánh mắt chuyển đến khuôn mặt của cháu gái nhỏ đang ngủ say.

……. Tổng cảm thấy được, tâm tình Trạch Vũ dường như không tốt lắm.

Tuy rằng trước kia cậu ta đối với mình cũng không trưng ra được  vẻ mặt vui vẻ gì, nhưng hôm nay hình như đặc biệt âm lãnh, nghe giống như sương tuyết  tháng chạp tung bay.

Là ở đoàn làm phim bị ức hiếp sao? Hay là bởi vì mình đã quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi?

Thịnh Minh Hiên bỗng nhiên hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này, huống hồ ý cũng không có chuyện gì quan trọng để nói, chỉ là……. Nghĩ muốn đơn giản hỏi thăm một tiếng.

Phiền não gẩy gẩy tóc, lại nghe thấy cháu gái lẩm bẩm một tiếng, hơi hơi mở mắt.

“Chú……? Chú còn chưa ngủ sao?”

“Sẽ ngủ.” Thịnh Minh Hiên cười cười, giúp bé chỉnh lại chăn.

San San “ngô” một tiếng, lại mơ mơ màng màng hỏi: “Tiểu ca ca có đáp ứng giúp cháu xin chữ ký không……”

“Ân.” Thịnh Minh Hiên suy nghĩ một chút, hỏi: “Chờ Trạch Vũ ca ca về chúng ta mời cậu ấy đi ăn cơm được không? Cậu ấy giúp cháu nhiều như vậy, cháu phải giáp mặt cảm ơn người ta.”

San San buồn ngủ đáp: “Được a……” Sao đó lại khò khò ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện