Đi trên hành lang thật dài của viện Hải dương, Thịnh Minh Hiên vừa để mắt xem chừng cháu gái San San đề phòng nàng đi lạc, vừa cùng Trạch Vũ trò chuyện.

Tuy rằng phần lớn thời gian là y tự mình nói chuyện, Trạch Vũ cũng không thèm đáp lại, nhưng Thịnh Minh Hiên chính là có bản lĩnh này, tự biên tự diễn cũng có thể thanh tình tịnh mậu*, liên tục không ngừng. (*ân thanh tươi đẹp, tình cảm dồi dào?)

Cuối cùng Trạch Vũ cũng thưởng cho y một cái liếc mắt quý giá, lạnh nhạt nói: “Thịnh tiên sinh nói lâu như vậy, không khát nước sao.”

“…….” Thịnh minh hiên nghẹn họng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu mỗi lần mở miệng thật là không khoan dung ai.”

“Ngài có thể lựa chọn không cùng ta nói chuyện,” Trạch Vũ thần tình lạnh lùng, một chút cũng không giống như người đã hai lần gặp mặt thậm chí từng ăn cơm chung một bàn, chỉ miễn cưỡng không xem như “Người xa lạ”.

Thịnh Minh Hiên không khỏi có chút ngạc nhiên, y từng tuổi này, không phải chưa từng thấy qua kẻ kiêu ngạo tị khổng triêu thiên (mũi hếch lên trời, chỉ người kiêu căng, ngạo mạn), nhưng tiểu tử này tuổi còn trẻ đã có bộ dáng không để chuyện gì vào mắt, biểu tình chưa bao giờ xuất hiện thay đổi quá rõ ràng, lãnh lãnh băng băng, giống như một tảng đá vừa xú vừa cứng —— nói hắn không hiểu lễ phép, nhưng khi đối xử với San San lại rất khiêm nhường, còn tự nguyện giúp cô nhóc chụp ảnh, chẳng lẽ thù ghét này chỉ nhằm vào chính mình?

Thịnh Minh Hiên không thể không thừa nhận, y cư nhiên bị thái độ của một thiếu niên kích ra cảm giác không cam lòng.

Kỳ thật đạt đến vị trí hiện tại này của y, cái nhìn của người khác đối với y mà nói đã không còn quá quan trọng, ngươi khó chịu cũng được chán ghét cũng không sao, Thịnh Minh Hiên y không cần phải sống nhờ vào sắc mặt của người khác. Anh họ Thịnh Minh Hiên, cũng chính là cha của San San, là chủ tịch Nhã Khiết, quan hệ anh em vô cùng hòa thuận, hơn nữa Thịnh Minh Hiên chưa từng ỷ vào mối quan hệ này mà làm mưa làm gió ở công ty, ngược lại cẩn thận từng ly từng tí, y đã rất lâu không bị người khác công khai coi thường trước mặt như vậy, tư vị phản cảm, huống chi đối phương là một tiểu hài tử, muốn nói trong lòng hoàn toàn không có thoải mái là không có khả năng, ngoài ra trong đó cũng có một chút tính khí tranh cường hiếu thắng từ nhỏ của Thịnh Minh Hiên.

Cũng không phải là duy ngã độc tôn muốn cả thế giới đều thích mình, nhưng ít nhất, Thịnh Minh Hiên không hy vọng Trạch Vũ chán ghét y.

Loại tâm lý này giống như là cô giáo nhà trẻ cho y phiếu hoa bé ngoan đỏ thẫm, tất cả mọi người hâm mộ y, khen ngợi y, chỉ có một tên đáng ghét nhảy ra nói: “Xì, có gì vui đâu.”

Thế là những người khác tức khắc liền biến thành mây bay, chỉ có kẻ này còn lưu lại trong đầu y ——- tuy rằng đây cũng không thoải mái gì.

Thịnh Minh Hiên bị tưởng tượng của mình chọc cười, Trạch Vũ khó hiểu nhìn y một cái rồi quay đầu đi nơi khác.

……. A, kỳ thật cũng không phải là không thể lý giải, dù sao mình cũng đang theo đuổi “Chị dâu” của hắn, hắn mà chịu đối xử tốt với mình mới là lạ, tiểu hài tử thôi, đều là yêu ghét phân minh như vậy.

Trạch Vũ kề sát mặt kính thủy tinh cùng một con cá bộ dáng buồn cười bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh nhìn rất khôi hài, Thịnh Minh Hiên nhếch khóe miệng, thuận tay đưa lên máy chụp hình đeo trên cổ nhắm ngay hắn, lặng lẽ chụp một tấm.

Trên nền cảnh sắc xanh thẫm sâu rộng của bể cá khổng lồ, bóng dáng người thiếu niên thon gầy an tĩnh, đôi mắt ôn nhuận đen dài cùng sống mũi thanh tú, vô cớ khiến người ta động lòng.

San San tiến đến hiếu kỳ nhìn thoáng qua, lập tức khen ngợi: “Ca ca thật xinh đẹp!”

Thịnh Minh Hiên cười nói: “Đúng là không tệ.” —— chỉ tiếc là tính tình rất thối, quả nhiên Trạch gia huynh đệ đều là khắc tinh của y.

Ở khúc quanh phía trước, một thân ảnh thon dài bỗng nhiên hiện ra trong tầm mắt.

Thịnh Minh Hiên sửng sốt, lập tức vui vẻ nói: “Tiểu Sâm.”

Đàm Sâm cước bộ dừng lại, Trạch Đằng đi sau cũng vội theo sát mà xuất hiện, thấy Thịnh Minh Hiên nhất thời ánh mắt phát lạnh, trung khuyển vội vàng đem Đàm Sâm vây trong ngực, cảnh giác nhìn về phía y.

“Thịnh quản lý.” Đàm Sâm phủi tay Trạch Đằng ra, đối y gật gật đầu, lại phát hiện Trạch Vũ đi cùng với Thịnh Minh Hiên. Đàm Sâm cùng Trạch Đằng đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, Trạch Đằng sợ đệ đệ mình bị người xấu “hãm hại”, khẩn trương hề hề đối hắn ngoắc tay: “Lão Nhị lại đây.”

Vì thế Trạch Vũ, Chu Nam hai người trở về nhóm ban đầu, Chu trợ ký cùng Đàm tổng lễ tiết nói lời từ biệt với Thịnh Minh Hiên, xà huynh đệ một lời từ giã cũng không nói, giống như trốn ôn dịch mà lôi kéo Đàm Sâm đi qua lối rẽ bên cạnh, điệu bộ kia như sợ Thịnh Minh Hiên liếc mắt đưa tình với Đàm Sâm vậy.

Cô nhóc San San ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm theo phương hướng biến mất của đám người, hưng phấn nói: “Thúc thúc, đại ca vừa rồi giống như Trạch Đằng nga!”

Khóe miệng Thịnh Minh Hiên thoáng run rẩy: “……..Cháu nhìn lầm rồi.”

“Không có đâu! Cháu mỗi ngày đều xem ảnh chụp và quảng cáo của y!”

“Nơi này tối như vậy, người ta còn đeo kính râm, cháu nhất định là nhìn lầm rồi, minh tinh sao có thể đến nơi này chơi được, cháu nói có phải hay không?”

Tác phẩm của Trạch Đằng cũng chỉ có quảng cáo kia, còn xa lắm mới đạt tới địa vị “Minh tinh”, nhưng San San tuổi còn nhỏ đã sớm đem thần tượng khuếch đại vô hạn ở trong lòng, nghe thúc thúc nói như vậy, cũng chỉ có thể bán tín bán nghi gật gật đầu, tiếp tục du ngoạn.

Đi dạo xong một vòng vườn bách thú, tư liệu cần thiết cũng nắm được, kế tiếp nên tìm một chỗ lấp đầy bụng. Đàm Sâm gọi điện thoại đến quán cơm thường ăn đặt bàn, sau đó dự định cùng Triệu lãnh đạo nói lời từ biệt.

Không nghĩ tới đúng lúc này, Triệu lãnh đạo lại gọi điện thoại đến trước một bước, mở miệng liền hỏi: “Đàm tổng, vị tiểu bằng hữu vừa rồi cùng đi với các cậu, có thể dẫn cậu ấy đến đây một chuyến không?”

Đàm Sâm kinh ngạc nhìn về phía Trạch Vũ, “Làm sao vậy…….?”

“Nga…… thật có lỗi thật có lỗi, tôi không có ý trách cậu ấy, ở đây có một công việc, không biết là cậu ấy có cảm thấy hứng thú không…… Như vậy đi, trên điện thoại không tiện nói chuyện, liền phiền Đàm tổng dẫn cậu ấy đến văn phòng của tôi đi.”

Đàm Sâm đáp ứng, sau khi tắt điện thoại liền hỏi Chu Nam: “Các cậu vừa rồi đã dính dán đến chuyện gì?”

Chu Nam vỗ đầu, đem hành động kinh thế hãi tục Trạch Vũ ở khu Xà kể lại, Đàm Sâm nghe xong thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, quả thực không biết nói cái gì cho phải —— hai huynh đệ này sao đều hành động tùy hứng như thế, không biết hai chữ kiềm chế viết như thế nào sao?

Hết sức bất đắc dĩ thở dài một hơi, Đàm Sâm chung quy vẫn miễn cưỡng không lên lớp dạy dỗ hắn, dù sao tiểu tử này bình thường cũng không khiến người ta phải lo lắng, đại thể là thấy nơi đó có rất nhiều đồng loại cho nên mới có chút kích động, là chuyện có thể hiểu được, có thể tha thứ, cũng may du khách ở khu Xà đỡ nhao nhao hơn khu Gấu trúc, bằng không đã tạo thành hiệu ứng nhốn nháo quy mô lớn rồi.

Mấy người lại một lần nữa đi đến văn phòng Triệu lãnh đạo.

Nguyên bản trong lòng Trạch Vũ vô cùng hối hận, lo lắng mình gây phiền phức cho người khác, vì thế hắn thừa dịp Triệu lãnh đạo đi tới liền nhẹ nhàng chạm vào ngón tay đối phương, thế mới biết người ta tiến đến cũng không phải là vì muốn giáo huấn hắn.

“Là như vậy, tôi có một người bạn làm việc ở đoàn làm phim, bọn họ cần xà làm đạo cụ diễn xuất, vốn tôi bên này đáp ứng cho mượn một người thuần hóa xà, nhưng mà tiểu tử kia gần đây không may sinh bệnh, đi cũng đi không nổi, vừa rồi tôi lại nghe Tiểu Hạ nói đến chuyện của Trạch Vũ……”

Đàm Sâm lập tức phản ứng lại: “Ngài muốn để Trạch Vũ đi cùng đoàn làm phim?”

“Nếu cậu ấy biết cách thuần hóa xà thì cũng không có gì vất vả đâu.” Triệu lãnh đạo khẩn thiết nhìn về phía Trạch Vũ, tuy nói hài tử còn nhỏ như vậy đã có thể thuần hóa xà là chuyên vô cùng thần kì, nhưng thế giới to lớn không thiếu những điều lạ, sự thật xảy ra trước mắt y chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Đàm Sâm có chút do dự, thế nhưng Triệu lãnh đạo thỉnh cầu hắn như vậy cũng khó lòng từ chối. Lại hỏi thêm vài vấn đề, biết được địa điểm quay phim cũng không ở trong thành phố này, Trạch Vũ tránh không được phải lặn lội đường xa, trên đường đi còn không có người nào chăm sóc, hắn không thể yên lòng.

Triệu lãnh đạo lập tức nhìn ra băn khoăn của Đàm Sâm, nói: “Trạch Vũ còn nhỏ, cậu lo lắng cũng là đúng, như vậy đi, nếu các cậu đáp ứng, tôi bên này sẽ phái người đưa cậu ấy đi, người bạn bên tổ làm phim cũng sẽ trông nom cậu ấy, cam đoan nhất định không có nửa điểm sơ xuất.”

Đã nói đến nước này, Đàm Sâm vô luận thế nào cũng khó thốt ra lời cự tuyệt, hắn cũng biết người ta đang vô cùng gấp rút, nhưng mà cũng phải xem ý tứ Trạch Vũ đã.

Trạch Vũ suy nghĩ, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài một chút cũng tốt.” Nói xong lại liếc nhìn Trạch Đằng một cái, “Đại ca chờ giờ khắc này cũng lâu rồi.”

Trạch Đằng không biết xấu hổ giơ ngón tay cái lên với hắn, bị Đàm Sâm âm thầm nhéo một phen, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Vì thế cậu em chồng Trạch Vũ đáng thương ở nhà chị dâu chưa được bao lâu, đã bị đại ca vẻ mặt tha thiết tống ra khỏi cửa.

Hôm nay là ngày khởi hành, Triệu lãnh đạo đã sớm lái xe đợi dưới lầu nhà Đàm Sâm, Đàm Sâm giúp Trạch Vũ chuẩn bị một túi đồ ăn thật lớn, còn kiên quyết đưa cho hắn một cái di động, dặn dò hắn phải thường xuyên giữ liên lạc.

Trạch Vũ chưa từng được ai lo lắng cho như vậy, tuy rằng vẫn là bộ mặt băng sơn nhưng cũng toát ra một chút ấm áp, “Sâm ca không cần tiễn đâu, ta sẽ tự biết chăm sóc bản thân.”

Trạch Đằng ăn chua thò tay lấy một túi thịt bò từ trong ba lô của hắn ra, lặng lẽ giấu sau lưng, vui vẻ nghĩ rằng hành động vừa rồi của mình thần không biết quỷ không hay, “Đi thôi đi thôi, xà yêu vài trăm tuổi rồi, ai có thể khi dễ được hắn a?”

Trạch Vũ gật gật đầu với Đàm Sâm, lúc sắp đi tựa tiếu phi tiếu nói với Trạch Đằng: “Thịt bò khô rất cứng, đại ca ăn từ từ, chú ý răng lợi.”

Trạch Đằng: “…….”

Mắt thấy xe nhỏ chở Trạch Vũ đi rồi, Đàm Sâm duỗi thắt lưng, cười nói: “Đệ đệ này của người tuy rằng khó nắm bắt, nhưng hắn đi rồi ta lại có thực sự có chút quyến luyến.”

Trạch Đằng giật thót cảnh giác, ôm lấy Đàm Sâm: “Thân ái yêu quý, ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy, hắn rất là hung ác đó, từng quấn chết mấy dã thú lớn vậy nè, căn bản không đáng để ngươi lo lắng!”

“Nga, lần sau đề nghị hắn quấn chết ngươi luôn cho khỏe.”

Trên mặt Trạch Đằng như có mưa gió kéo đến: “Tiểu Sâm ngươi không thương ta…….”

“Ta vì sao phải thương ngươi?”

“Ô ô ô…… không bao giờ….. để cho hắn đến đây nữa, ngươi bây giờ vì sao càng ngày càng giống lão Nhị vậy…..”

Trạch Đằng giả bộ gào khóc một hồi, không thấy quan tâm cùng an ủi ấm áp nhận được từ người yêu như dự đoán, vì thế tự biết mất mặt mà câm miệng.

Đàm Sâm ngồi trên sofa nghỉ ngơi, y giống như kẹo dẻo mà dính lấy, nhẹ nhàng liếm lên cổ Đàm Sâm.

Đàm Sâm khua tay: Không được nháo, ta muốn ngủ tiếp.”

“Nga,” Trạch Đằng nhìn sườn mặt của ái nhân, tâm như nổi trống, miệng khô lưỡi khô, “Tiểu Sâm, hôm nay không đi làm sao?”

“Cũng không có công việc gì, chiều mới đi.”

Trạch Đằng cắn răng nhịn lại nhẫn, rốt cục nhịn không được nữa liền nhào tới, đem Đàm Sâm đặt cố định dưới thân, “Ta, ta muốn làm!”

Đàm Sâm bị động tác trắng trợn cùng lời nói của y làm cho hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi một cước đá y văng ra, “Làm cái đầu ngươi! Lão tử hiện tại rất mệt mỏi, phải ngủ cho đủ giấc! Cút qua một bên đi!”

Trạch Đằng không chút sờn lòng, hăng hái tiến lên: “Ta đã nghẹn nhiều ngày như vậy, nhịn nữa sẽ tàn phế đó, Tiểu Sâm ngươi đừng nhẫn tâm như vậy mà!”

Luận khí lực Đàm Sâm đương nhiên không phải đối thủ của yêu quái, ngu ngốc xà t*ng trùng thượng não, dục hỏa đốt người, không cần tốn nhiều công sức đã áp chế được phản kháng của Đàm Sâm, vì thế mới sáng sớm mà đã ngọt ngào như đêm xuân, thẳng đến giữa trưa hai người mới mệt mỏi cực kỳ mà ôm nhau ngủ.

*****

Trạch Vũ cùng đoàn làm phim đến thành phố bên cạnh vốn nổi tiếng về điện ảnh và truyền hình để dựng cảnh quay, bộ điện ảnh này là phim hài mừng giao thừa trước đó đã được tuyên truyền quy mô lớn, bối cảnh cổ đại kể về một nghệ nhân biểu diễn tạp kỹ dân gian cơ duyên xảo hợp gặp được công chúa hoàng gia kiều diễm động lòng người, diễn ra một đoạn nhân duyên cố sự dở khóc dở cười. Nghe nói nam nữ diễn viên đều là những tên tuổi nổi tiếng hiện nay, đứng ở tầm cao mà người thường khó với tới, bất quá Trạch Vũ đối với chuyện này cũng không hứng thú, bởi vậy khi người khác giới thiệu với hắn thành viên trong đoàn hắn vẫn là một bộ dáng lạnh băng như trước, chỉ chào hỏi qua loa mọi người, coi như là nhận biết lẫn nhau.

Lão Bạch phụ trách dàn cảnh chính là vị bằng hữu mà Triệu lãnh đạo đã nhắc tới, trước đó ông đã nghe nói người thuần hóa xà lần này là một tiểu hài tử, thế nhưng khi chính mắt nhìn thấy Trạch Vũ y vẫn là nhịn không được cảm thấy có chút không tín nhiệm —— tiểu tử này vừa gầy gò lại trắng trẻo, có thể  khống chế được đại gia hỏa kia không?

Bất luận nói như thế nào, nếu người đã đến đây rồi, cũng không có thời gian rảnh rỗi mà nghi ngờ năng lực của Trạch Vũ. Sau khi trời tối phải quay một cảnh phố phường trong hội hoa đăng, cũng là tình cảnh nam nữ diễn viên gặp gỡ, khi nữ diễn viên bị lưu manh trêu ghẹo, đại xà sẽ xuất hiện cứu mỹ nhân.

Trạch Vũ không mất nhiều thời gian đã cùng xà đạo cụ thành “Người quen”, không chút nào kiêng kị, diện vô biểu tình để cho đại xà quấn trên cánh tay, lão Bạch thấy thế lúc này mới yên lòng, thầm nghĩ tiểu hài tử này quả thực có chút tài năng, khó trách lão Triệu dám bảo đảm chắc chắn như vậy.

Sắc trời dần tối, ngã tư đường cổ sắc cổ hương (phong cách cổ xưa) giăng đèn kết hoa, cờ thêu tung bay, đủ loại đèn lồng sáng như pháo hoa tràn đầy màu sắc treo giữa không trung, khoáng đạt mà tươi đẹp.

Nhóm diễn viên mặc đồ diễn nói nói cười cười đi lại trên đường, Trạch Vũ tò mò nhìn cảnh tượng trước mặt, lại có chút ngây người.

Mấy trăm năm trước, quốc gia này vẫn là do một người thống trị, được nhân dân gọi là hoàng đế. Hắn nhớ rõ mẫu thân từng kể rằng hoàng đế kia thích nhất là tổ chức đăng hội (lễ hội lồng đèn), vào tết Nguyên Tiêu, sông Tần Hoài vạn đăng trôi nổi, cùng ngân hà trên trời chiếu lẫn, nghe xong khiến lòng người say sưa, đáng tiếc hắn chưa từng được thấy qua cảnh đẹp tráng lệ như vậy, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình, bất quá đêm nay cuối cùng hắn có thể thấy được hoa đăng trong lời mẫu thân kể, tuy rằng quy mô không thể so với thuở xưa, nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy mới lạ.

Trạch Vũ yên lặng đứng ở bên sân nhìn qua ngoảnh lại mà thưởng thức, không lâu sau, đã thấy một nam nhân nghênh ngang kiêu ngạo dẫn theo hai trợ thụ hướng bên này đi tới.

Người nọ mặc đồ diễn, hẳn cũng là diễn viên, nhưng khí thế thần thái của gã lại rõ ràng không giống những người khác, Trạch Vũ đoán rằng thân phận của gã hẳn là không thấp.

Đối phương tựa hồ là đi thẳng đến chỗ hắn, Trạch Vũ nghi hoặc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, biểu tình trên mặt đột nhiên cứng đờ!

Thời khắc đó, toàn thân hắn giống như là bị dây gai quấn quanh, không thể động đậy, trong nhất thời, cái gì cũng nghe không được nhìn không thấy, trong đầu hiện ra một bóng người, chậm rãi cùng nam nhấn trước mặt hợp lại.

Trạch Vũ chưa từng nghĩ đến bản thân nhìn sẽ gặp lại gã, càng không nghĩ tới, cư nhiên là ở hoàn cảnh này.

Người nọ đã sớm không còn bộ dạng cúi đầu khom lưng nhẫn  nhục trước người khác như trước đây, gã hiện giờ nhìn qua tinh thần phấn khởi vênh vênh váo váo, có lẽ cuộc sống khá tốt.

Khóe miệng Trạch Vũ gợi lên một tia cười lạnh khó có thể nhận ra, khi nghe câu hỏi của đối phương “Ngươi là người thuần hóa xà mới tới?”, hắn không chút né tránh ngẩng đầu, thẳng thừng đón nhận ánh mắt hàm chứa khinh thị cùng không tín nhiệm của gã, dùng ngữ khí hờ hững đến cực điểm nói: “Phải.”

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện